Bóng ma (3)

— Không phải chị ấy! — Trung tá Đại Lâm đang vừa chăm chú ghi chép, vừa quan sát Phạm Giang Linh, thì nghe một giọng nói lạnh lẽo bất ngờ cất lên; anh khẽ giật mình, những người khác dường như còn giật mình hơn, riêng cô Linh thì miệng cứ dừng lại nguyên như thế, vì đang nói dở. — Không có con ma nào làm bố bạn chết. Là một người!


— ...


— Người đó đang ngồi ngay ở đây! — Cặp kính đen đang nhìn chằm chằm vào bà Lê Lan Phương. — Có đúng không, chị Phương?! — Từng từ, từng từ được buông ra, lạnh lùng, cứng cỏi, khó chịu, đầy ác ý.


"Vút!.." Trong chớp mắt đã có biến đổi trong phòng, biến đổi vô cùng nhanh!


Lúc ấy bà Lê Lan Phương là người đang ngồi đối diện với trung tá Đại Lâm, Mai Phương ngồi kế bên phải anh; Phạm Giang Linh cũng ngồi phía đối diện, bên trái bà Phương, nhưng cô ngồi ngoài cùng, cách xa ra, và trung tá Đại Lâm đang quay về phía cô.


Tiếng "Phương" của Mai Phương vừa phát ra, thì cả thân hình bà Phương đã vụt bốc lên, hai chân nguyên thế kẹp vào cổ trung tá Đại Lâm. Khoảng cách rất gần, thân thủ rất nhanh.


Nếu hai ngón tay xỉa vào mắt, là để chọc hỏng mắt.


Chân không bao giờ có thể ra đòn chính xác bằng tay.


Tay không bao giờ có thể ra đòn cương mãnh bằng chân.


Hai chân xỉa tới theo tư thế này, là để bẻ cổ.


Cả tay, cả chân, đều có thể một đòn đắc thủ.


Một bàn tay đủ nhanh đặt thẳng trước mi tâm, có thể hóa giải hai ngón tay xỉa vào mắt.


Một bàn tay đủ nhanh chém thẳng băng về phía trước, có thể hóa giải hai cẳng chân muốn quặp cổ.


Nhưng phải đủ tầm đánh.


Tay phải trung tá Đại Lâm không đủ tầm đánh. Nếu đủ, lại sẽ chậm. Địch thủ là gái, thì lại càng không đủ, càng sẽ chậm.


Vậy là chỉ còn tay trái. Nhưng tay trái lại đang hoàn toàn thúc thủ.


Trung tá Đại Lâm ánh mắt chớp lên, nhưng thân hình bất động. Vẫn ngồi bất động.


Hai ống quần vải đen, mềm, phần phật sấn vào.


Chỉ còn một động tác cắt kéo...


Kéo cắt.


Nhưng cắt trượt vào ngọn tóc trên đầu.


Hai ống quần vải đen, mềm, phần phật bay tiếp, bắn thẳng tới bức tường đối diện, một ngón chân cái hồng hồng điểm nhẹ, người úp lại, đầu vẫn tiếp tục theo đà cất lên, đầu ngón chân trái nhẹ nhàng đáp xuống sàn gỗ màu xám, bóng lộn, sạch như lau như ly, chân phải co lên, hai tay dang rộng, lòng bàn tay úp ngược xuống dưới, về phía sau, cổ hơi gân về phía trước, hai mắt vì thế hơi ngước lên, mi tâm cơ hồ phảng phất ánh phản chiếu kim loại, mục quang trầm tĩnh, lạnh lùng hướng thẳng về phía trước.


Phía ấy...


Người cao, thanh thanh, đứng thẳng băng; giày trắng, quần âu trắng, áo kỵ binh trắng; tóc đen, tung bay...


Kéo vốn đã phải cắt trúng cổ và đầu.


Một bàn tay trắng trẻo, mềm mại phất lên, kéo cắt, nhưng cắt trượt vào ngọn tóc trên đầu, bóng trắng chớp một cái, cả thân hình cũng đã cất lên.


— Lĩnh Nam Võ Kinh, Song Long Triển Dực? — Giọng nói lạnh lạnh cũng đã cất lên.


— Xuân Bính đấy!


— ...


— Thái Cực, Trương Tam Phong?


— Dưỡng sinh đấy!


— Kỳ lạ, sao ta không thể nhận ra ngươi một thân võ công?


— Vốn là không thể nhận ra.


— Ta thì khác, ngươi phát hiện ta, có phải vì vậy?


— Một phần, phần không quan trọng. Căn bản, đấy không phải lý lẽ.


— Ta vốn biết ngươi chính là Dịch Trung Toán Đồ Mai Phương. Chỉ là liên quan đến võ công mà nói... Vả lại, mắt của ngươi...


— Thủy chung, ta chưa từng phải hiển hiện thân thủ. Bằng vào võ công của ngươi, lại xuất thủ thô lỗ như vậy, không biết ta là một, có phải cũng không coi trung tá Đại Lâm...


— Có coi. Trung tá Đại Lâm, anh hùng lực lượng, nguyên đội trưởng săn bắt cướp, từng đưa ngực hứng riêng một đao thay đồng sự, mạng lớn không chết, nhưng hỏng dây chằng, cánh tay bên trái vốn không thể nâng quá vai, nếu không phải là ngươi...


— ...


— Rốt cuộc, sao ngươi biết ta?..


Tiếng "ta" đang nói, thì vang lên tiếng hét thất thanh: "Như Anh kìa, ngoài cửa sổ!"


Tất cả giật mình, hoảng hốt, vội quay cả về hướng cửa sổ...


"Pập!"


Vào đúng ngay lúc ấy, một tiếng động không to, nhưng khô khốc, rành mạch, như gõ vào tai, gõ lại từ hướng đối diện cửa sổ...


Tất cả, một lần nữa, lại giật mình, hoảng hốt, lại vội quay cả lại, ngược hướng cửa sổ, cơ hồ còn nhanh hơn so với lúc quay đi...


Một lưỡi đao xinh xắn, ngắn chưa tày gang, trắng trong lấp lánh, đang cắm trên cánh cửa gỗ mộc, cán đao màu ngà voi, có tua chỉ đỏ mềm mượt, chỉ đỏ còn đang từ từ buông xuống.


Tất cả giật mình, trừ hai người, hai người cùng tên, cùng là tên Phương.


Mai Phương không giật mình, vì cô là người hét lên.


Lan Phương không giật mình, vì bà ta thân hoài tuyệt kỹ.


Chỉ đến lúc này ánh mắt bà ta mới từ từ xoay chuyển về phía cửa phòng, ngưng đọng lại trên cán đao nhỏ, nét mặt không biểu cảm, có chăng chỉ là một nét cơ hồ mỉa mai thoáng qua bên khóe miệng...


— Ai cũng đều đang hoảng hốt. Nhưng ai cũng nghe rõ tiếng đao cắm vào cửa. — Giọng Mai Phương đều đều, rành mạch.


— ...


— Nhưng đã không có ai nói về tiếng động. Đã không có tiếng động. Đã không có dao trên cửa. Cơ bản dao không hề được cắm lên cửa...


— Nhưng còn vết dao... — Tiếng một người cắt ngang, là Phạm Giang Linh.


— Vết dao đâm trước, đâm lúc nào cũng được, không dễ nhận ra, không có động cơ gì để nhận ra. Ngươi còn gì...


Câu cuối là nói với bà Phương, nhưng bỏ lửng giữa chừng, Mai Phương giống như nhận thấy có biểu hiện khác lạ trên gương mặt bà Phương.


Phạm Giang Linh, chắc đã đứng dậy từ lúc trong phòng bắt đầu có chuyển biến, mấy bận giật mình, lúc này đang đứng gần như chắn vào giữa khoảng cách từ chỗ Mai Phương cho đến cánh cửa. Ánh mắt bà Phương, đã rời khỏi cán đao trên cánh cửa, giờ đang dán lên thân thể cô, lông mày bà nhíu lại, hoang mang.


— Ngươi... — Ánh mắt lại tìm đến Mai Phương, — làm sao ngươi?..


— Phi Đao của ta, vốn là như thế.


— ...


— Vật có khối lượng, tự nhiên không gian quanh nó bị uốn cong, chỉ là vật không nặng như quả đất, thì lực hấp dẫn đấy không nặng như lực hấp dẫn của quả đất. Phi Đao của ta, kim loại phi thuộc chất, vốn được đặc chế ở Tiểu Thành Sao Trời, vốn linh mẫn hơn so với những khí cụ thông thường. Nếu người cũng đủ linh mẫn, đủ vật chất tính để tương thông cùng nó, lại đủ hỏa hầu, thì vốn có thể phát động nó như vậy.


— Tiểu Thành Sao Trời..?


— Là thành phố phi hành gia ở Nga La Tư. Phạm Tuân đại lão anh hùng chính là đã được cải phi hành ở đấy, trước khi bắn đi.


— So với Tiểu Lý Phi Đao trong truyền thuyết...


— Ta là người, không phải truyền thuyết.


— Phi Đao quý báu như vậy, ngươi lại tùy tiện...


— Ta còn cả thảy bảy đao ở đây, — Mai Phương hơi khuỳnh hai tay, khẽ xốc hai vạt áo kỵ binh, — với hai đao dưới bàn chân, vị chi... Không... Bằng vào thân thủ của ta, ta vốn không nhất thiết che giấu những vũ trang như vậy.


— Nhưng ta đã không nhận ra thân thủ của ngươi.


— Ta vốn không che giấu...


— ...


— Ngươi không tin?..


— ...


— Ban nãy không phải cánh cửa gỗ mà là ngươi, nếu ta công nhiên xuất đao, ngươi có tự tin đón đỡ?


— Ta đã chứng kiến, mà cũng không chứng kiến ngươi xuất đao. Thủ pháp như vậy, ta quả thật... — Bà Lê Lan Phương trên khóe miệng lúc này không phải nét mỉa mai mà là một thoáng chua chát.


— Vậy?!


— Đành vậy..!


— Anh Đại Lâm... Em mượn đồ của nhà chức trách...


Tiếng "trách" vừa buông ra...


Với những người khác trong phòng, chuyện xảy ra đã giống hệt trên màn ảnh.


Ánh kim loại chớp lên, ba thân hình hợp lại, rồi đứng im.


Nên giống như lúc xem phim, mọi người đều im lặng, hồi hộp, chờ đợi...


Trên màn ảnh, sẽ phải có một chỗ nào đó từ từ đứt ra, hé ra, nứt ra, rồi thường là máu sẽ từ từ rỉ ra, rỏ ra, hoặc bật phun tóe ra, rồi sẽ có ai đó, thường là nhân vật phản diện, "quân nó", sẽ từ từ ngã xuống, trước, thì thường khuỵu xuống, sụm xuống, quỳ cúi gục, ngồi cúi gục, tư thế đẹp, bất động, động lòng, giờ, thì thường dang rộng hai tay rồi cả người mặc áo khoác dài rộng bay ngửa tự do, toàn thân thẳng thớm, vào khoảng không mênh mông, thường là từ trên nhà cao tầng.


Ở đây không có chỗ để bay ngửa.


Cũng không có ai khuỵu xuống, sụm xuống.


Tiếng "trách" vừa buông ra thì trong tay bà Lan Phương vụt xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm. Lưỡi kiếm phất ra, lóe sáng, thẳng băng ngay lên như rắn đớp mồi, giống như một động tác không gián đoạn về tốc độ, về hình dạng, cả người, cả kiếm làm thành một đường thẳng bay vút về phía trước...


Có vẻ như một thói quen, Mai Phương vừa gọi "Anh Đại Lâm..." và không nhìn lại, hơi chìa tay ra, thì trung tá Đại Lâm đã quài tay lấy chiếc còng số tám đeo ở thắt lưng...


Đúng lúc ấy, thì ánh kiếm vụt đến...


(Còn nữa)


Chỉ đạo võ thuật: Mr. Đào Phò

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...