Bạn!

Hôm đấy trời hết sức là lạnh, tuyết rơi nhẹ, mặt đường có băng, đi đến đèn đỏ mà thắng không cẩn thận thì xe có thể bị văng ra giữa ngã tư. Lúc ấy chiều tối, anh và bạn đang trên đường về nhà; đúng vào một lúc đang chờ đèn đỏ thì bạn như sực nhớ ra, rối rít lục lọi trong ví sách tay — anh thở một cái nhè nhẹ, nhe răng cười, chờ đợi với tinh thần của một thủ môn đang chờ quả pê-nan-ti.
Lần này quả pê-nan-ti có hình thù của một mẩu nốt vàng.
— Anh... lúc trưa hôm nay N. gọi, bảo là ở chỗ này... — (Soi soi trong tờ nốt, chìa chìa về phía anh), anh khỏi chờ bạn nói hết câu, dơ bàn tay phải có những ngón dài kiêu sa lên một chút, khẽ nhịp nhịp mấy cái, mắt dướn dướn, đầu gật gật kiểu "uh uh... biết rồi, oki...".
Thế là bạn rạng rỡ hết cả lên, nhoài hết cả người sang vít cổ thơm anh một phát không thể gọi là không thơm được.
Thế là tự động đi đến cái địa chỉ — đương nhiên. Bạn còn quay lại "Anh có...", thì thấy anh lại cũng đã dơ tay phải, nhưng lần này những ngón dài kiêu sa đang phẩy phẩy ra ngoài... bạn lao đi mất hút ngay vào trong cái địa chỉ. Anh lơ đãng nhìn phố, vẫn để nửa mắt chờ quả pê-nan-ti thứ hai.
Quả này có dạng tất tưởi, đám tóc vàng tung tóe lên, đầu nghiêng ngó, tay vẫy rối rít ở ngoài cửa cái địa chỉ. Thế là tự động theo bạn vào trong cái địa chỉ. Rồi tự động bị lôi đến một chỗ. Ở chỗ đấy tự động có một cái áo lông trông rất là đểu.
Bạn níu lấy anh, sát vào, vít lấy, chĩu hết cả một bên người, tay chỉ chỉ lia lịa, mắt nhòm cái áo, nhòm anh, nhỏ nhẻ:
— Anh... cái áo này...
Anh lại dơ dơ tay nhịp nhịp, mắt dướn dướn đầu gật gật:
— Uh... cái này xịn đấy...
Xong rồi nhìn thẳng vào mắt bạn với một ánh mắt tưng tửng:
— Để anh xem trong túi có đủ tiền không đã...
Anh vừa nói vừa chưa kịp đưa tay thọc vào áo vét thì đã chợt nhận thấy mắt bạn đang háo hức chợt chiển sang lẫn lộn ngơ ngác, thất vọng và tức giận. Rồi thì không nói không rằng, bạn lại lôi anh ngược trở lại đoạn vào ban nãy, ra khỏi cái địa chỉ.
Bạn ngồi co ro, thu người lại như một con mèo, cổ rụt lại, mắt thô lố nhìn thẳng về phía trước, kiểu nhìn mà lại không nhìn gì cả, bảo:
— Cho em về nhà mẹ.
Tối hôm đấy, anh ăn đồ ăn sẵn, xem ti-vi, đi ngủ.
Hôm sau, đồ ăn sẵn — ti-vi — ngủ.
Hôm sau nữa, đồ ăn sẵn... Hôm sau hôm sau nữa đấy, anh đang ngồi ăn bánh mì bơ mứt dâu uống chè đen cùng với mẹ bạn vào cái lúc mà bạn về. Bữa tối và sau bữa tối, anh nói chuyện với mẹ bạn, mẹ bạn nói chuyện với bạn, bạn nói chuyện với mẹ bạn, mẹ bạn nói chuyện với anh. Mẹ bạn cứ tủm tỉm cười suốt, rồi đi đan.
Lúc anh khoác áo chuẩn bị ra về, bạn lại như sực nhớ ra, chạy đi tìm ví sách tay, lục lọi... quả pê-nan-ti lần này lại là một tờ nốt vàng, gập đôi, không thấy chữ, giúi vào tay, đẩy ra hành lang, đóng cửa... — chắc là sẽ còn nhòm cả vào mắt thần.
Trước khi lên giường, anh giở nốt vàng ra: "Buổi sáng em thấy anh găm một cọc ... vào túi!" — với ở dưới là một cái hình vẽ hết sức là buồn cười.

Năm ngoái nữa, anh gặp bạn ở nhà N.. Bạn hơi gầy hơn một chút, nhưng đẹp rạng rỡ. Bạn lấy chồng trước đấy một năm; chồng bạn là quân nhân; bạn sống cùng gia đình chồng trong một căn hộ lắp ghép[*]; họ vẫn sử dụng một chiếc ô tô được sản xuất trong nước. N. cố tình đuổi bạn ra khỏi nhà bếp, một mình chuẩn bị bữa tối. Anh và bạn cùng ngồi cho hết chân lên đi văng. Bạn vui vẻ kể cho anh nghe... không, đúng hơn phải gọi là "giải thích" cho anh nghe về cuộc sống gia đình. Anh ngồi chăm chú, nhìn sâu vào mắt bạn, tìm bắt những tia sáng mà ngày xưa anh vẫn quen bắt được vào những lúc mà bạn vui. Bằng vào những tia sáng long lanh ấy, anh hiểu rằng bây giờ, bạn đang rất hạnh phúc. Và anh biết là bạn đã lớn thật rồi.
Bữa tối vui vẻ, anh liên tục rót rượu vang đỏ cho mình và cho các bạn. Rồi đến lúc các cô gái bắt đầu ngồi nghiêng ngả bá vai bá cổ cùng vung vẩy những cánh tay mà hát một cái bài hát quen cái gì "dòng sông mênh mông... những con sóng đen... em bảo anh đừng đi... anh vẫn đi..." mà một người thì đóng vai nam một người thì đóng vai nữ, thì anh loay hoay tìm cách lựa những cái thế tay bấm hợp âm mà có thể không bị ảnh hưởng trên một cái đàn guitar bị đứt mất dây "rề", rồi thỉnh thoảng nửa hát nửa nói, đệm vào vài câu ngắn, và anh nghĩ là dí dỏm... — những cái bài dân gian người ta vẫn hát kiểu thế. Lúc đấy anh thật sự cảm thấy là đã chẳng có gì bị thay đổi hết cả, hoàn toàn chẳng có gì khác cả.
Lúc N. ở nhà bếp ra thì anh đã đổ nước chè nóng ra đĩa, rồi ngồi húp theo kiểu chó. Bạn khẽ ngồi xuống, im lặng. Anh với tay qua mặt bàn, khẽ kéo lấy bàn tay bạn, ấp ấp vào trong hai bàn tay mình. Một lúc, anh diễn đạt một cách tương đối không được rõ ràng:
— Có lẽ... hôm nay anh phải về... hôm nay anh muốn một mình quá...
Và nhìn vào mắt bạn, chờ đợi một quả pê-nan-ti.
Nhưng ánh mắt bạn lúc đấy bỗng lại dịu dàng hẳn đi và đầy ắp thông cảm; bạn ấp nốt một bàn tay lên trên bàn tay anh, khẽ vỗ nhè nhẹ; anh nhoài người, giụi giụi vào má bạn; bạn bảo:
— Anh cứ về đi... lúc nào hết... thì a-lô để em khỏi về trễ...
Vào lúc ấy, anh biết là bạn cũng đã lớn thật rồi.

Sao mà càng ngày lại càng có nhiều những cái con người đã lớn thật rồi thế không biết nữa?..

[*] Căn hộ lắp ghép là căn hộ trong chung cư được xây dựng bằng kỹ thuật lắp ghép những tấm bê tông đúc sẵn, — những căn hộ ấy ở không dễ chịu bằng những căn hộ ở trong chung cư xây gạch.

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...