LÝ SƠN, TÔI GẶP NHỮNG NGƯỜI HÙNG.



+Nhờ Công, Phó chánh văn phòng huyện ủy Lý Sơn lấy xe máy chở tôi vào xóm nhà dân ở phía tây đảo. Khu nhà dân mọc chen nhau, con đường nhỏ, ngoặt qua ngoặt về, chạy sâu hút về cuối xóm thì tới nhà của thuyền trưởng Nguyễn Lộc. Lộc nói đi biển 10 năm thì cả 10 năm đều ra vùng biển Hoàng Sa đánh bắt hải sản. 10 năm ấy, anh đi hàng trăm chuyến, cũng cả trăm lần bị vây ráp, bị đuổi, bị cướp, bị đánh, thậm chí có lần bị tàu Trung Quốc bắt, nhưng các anh cứ đi, không chùn bước. Thuyền của Lộc có 12 anh em, ra tới sát sạt đảo Hoàng Sa, nhìn thấy cả ô tô, người đi trên đảo. "Răng sợ? Đây là biển của Việt Nam, đảo của Việt Nam, chẳng qua Trung Quốc nó cướp thì nó nó giữ, nó đuổi mình, đuổi sao được mà đuổi, cứ đi." Nhiều chuyến vì bị tàu Trung Quốc cướp, phá, anh em trắng tay, lỗ nặng, lỗ hàng trăm triệu. Trong những lúc như thế, người Lý Sơn có câu nói cửa miệng, ui chao, chuyến đi này lỗ tốn chú ạ.

+Lại đi tìm nhà của Nguyễn Chí. Chí hiền quá, ngồi cười cười khi tôi hỏi chuyện. Em nói, nhiều năm nay, bà con Lý Sơn ra vùng biển đảo Hoàng Sa đánh bắt hải sản, đều bị tàu Trung Quốc ức hiếp, xua đuổi, cướp bóc, đập phá. Chuyến rồi em cũng bị, lính Trung Quốc dùng dùi cui đánh vào đầu, vào tay, vào lưng. Lính Trung Quốc lên thuyền, ngang ngược chửi bới, đập phá, được mấy hải sản làm được chúng nó lấy hết. Phải ra biển, đó không chỉ là vì cuộc sống, Chí nói "mình không ra, mình sợ, mình lảng thì hóa ra đảo đó, biển đó là của Trung Quốc như nó lu loa à, không. Không anh ạ, phải đi. Bọn em đợi lành vết thương, sửa xong tàu thuyền, đi nữa, không sợ chi".

+Và những người mẹ, người vợ của các ngư dân Lý Sơn, họ cũng là những người hùng. Vì sau lưng những con thuyền là đảo, là gia đình, là tổ ấm, là sự sẻ chia của đồng bào, là niềm tin cậy gửi gắm yêu thương vào nhau. Không ai có thể ra biển trong cô đơn. Không ai có thể ngồi yên trong đất liền nếu thiếu niềm tin.

+Và toàn thể nhân dân Lý Sơn, hàng vạn người dân trên đảo sống và lao động nơi hòn đảo tiền tiêu này, họ hiểu lắm những giây phút hiểm nghèo nếu biển Đông có biến. Họ mới chính là lũy thép. Công dân đảo Lý Sơn thực sự là những người hùng. Từ mấy trăm năm nay như thế chứ không phải hôm nay, không có giặc thì can trường trước bão tố phong ba, có giặc giã thì đổi mạng sống của mình vì chủ quyền Tổ Quốc.

+Tôi đi trong đêm Lý Sơn, bốn bề là sóng vỗ, ngoảnh mặt phía tây là đất liền, ngoảnh mặt về phía bắc, phía nam, phía đông là biển, biển, biển, đảo mang nhịp thở của của hàng vạn con người biết sống và chết vì đất đai cương giới của quốc gia.

+Cả những ngôi mộ trên đảo cũng mang khí phách của những người hùng, lớp lớp thế hệ người dân Lý Sơn đã ngả xuống, thân xác người còn người không, chỉ còn lại dấu vết những ngôi mộ, như chứng thực lòng yêu nước của lớp lớp người trên đảo.

+Tôi còn phải viết nhiều về Lý Sơn, rất nhiều. Nếu ai ra Lý Sơn, nếu thực sự thấm, hiểu, đọc, đi, nghe, hỏi, tiếp xúc những người dân trên đảo xong, bỗng trong bạn có một cảm xúc thế này: Hình như đây là quê mình, hình như mình đã sinh ra và lớn lên ở đảo, hình như nếu cần một tiếng gọi, bạn sẵn sàng xả thân giữ đảo với bà con. Còn tôi, có lẽ tôi còn phải trở lại...Hình như đang dần hình thành một cuốn sách dày dặn về hòn đảo bé nhỏ này. Văng vẳng đâu đó, không biết từ phía nào, một tiếng chuông chùa ngân lên rất trong, vang đi rất xa, gọi tiếng tri âm....
(5 ảnh)
Ảnh của Nhàvăn Nguyễn Quang Vinh.
Ảnh của Nhàvăn Nguyễn Quang Vinh.
Ảnh của Nhàvăn Nguyễn Quang Vinh.
Ảnh của Nhàvăn Nguyễn Quang Vinh.
Ảnh của Nhàvăn Nguyễn Quang Vinh.

(Bài viết của tác giả Cu Vinh)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...