Lập Trình Viên II (9)

Tai tôi nghe thấy tiếng người ngã, và tôi thấy có cái gì đó to lắm đập một phát, ập vào, mạnh lắm, và rất thô tháp, lên cả người tôi, làm tôi đau khủng khiếp, nhưng thứ này đập mạnh đến nỗi cảm giác "thô bạo" có khi còn lớn hơn cả cảm giác đau đớn... chắc bây giờ sẽ đen kịt ngay, rồi tôi sẽ không biết gì nữa, ở trong phim tôi vẫn thấy thế...






ĐIM-MA






"Chúa tha thứ cho kẻ xấu, nhưng không phải mãi mãi."






— Ờ, mai là ngày khai giảng đấy!


Tôi ngồi trong nhà hàng ở trên tầng hai Nhà Văn Hóa, cùng với anh chị tôi.


A-nhi-a, xinh đẹp, lộng lẫy, nhưng dịu dàng và thân thương. Phi Long ngồi bên cạnh, mệt mỏi, xanh xao, nhưng anh tuấn và cứng cáp. Phi Long vừa làm ra vẻ giật mình, nhắc đến ngày khai giảng, mắt trong suốt nhìn tôi, cười cười, — giờ anh không phải đi học nữa.


Tôi giữ bộ mặt tỉnh bơ; anh rướn mày, cười rộng hơn, tiếp:


— À, anh đã nghĩ xong tên Việt Nam cho em...


Từ ngoài cửa bỗng có tiếng vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau, hai tiếng, rồi một giọng nam, thanh thanh nhưng hoàn toàn không trong trẻo, gọi:


— Phi Long ơi! Bắt đầu thôi!


Là anh Va-lô-đi-a...


Nhưng có đúng anh Va-lô-đi-a thật không thì tôi sẽ không bao giờ biết, tôi còn không kịp nhìn...


Tôi đã giật mình tỉnh giấc.


Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức một pin AA, mặt vuông màu trắng, thân đen, bầu bĩnh, to gần bằng cái bánh trưng con mà người Việt vẫn bán ở đây, — còn lâu nó mới đổ chuông.


Hôm nay là ngày khai giảng.


Tôi vẫn mơ thấy họ, — ngày như ngày hôm nay, thì càng dễ mơ thấy hơn.


Có lần Phi Long đã ngồi vẽ chi tiết cả cái cơ chế dẫn đến xác suất mơ cao ấy ra. Lúc ấy anh ngồi ngay đây, trên sàn, lưng tựa vào cái giường này, anh Xéc-giô ngồi cạnh, luôn mồm bảo Phi Long bốc phét, nên anh vẽ ra để chứng minh.


Nhưng mơ thấy thì vẫn rất nhớ!


Tôi xa hai người họ vậy mà đã mấy tháng, nhưng vẫn như vừa mới xa, tôi không quen đi được. Phi Long rốt cuộc vẫn chưa nghĩ xong cho tôi một cái tên Việt Nam. Cảnh huống chúng tôi chia tay nhau lúc ấy, tôi không nhắc, cũng không trách anh.


Trước khi sang Đức, A-nhi-a đã khóc như mưa... như mưa thôi, chứ không như gió.


Vì chị không nức nở, chỉ im lặng mà khóc.


Nhưng có rất nhiều nước mắt đã rơi. Lúc đấy chỉ có hai chị em tôi. Tôi biết có nhiều giọt nước mắt này là trực tiếp vì tôi. Tôi đã rất muốn nói với chị một điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì nữa. Lúc ấy tâm trạng tôi cực kỳ láo nháo, nhưng tôi không thấy muốn khóc, — tôi nhớ tôi còn có ý nghĩ băn khoăn là nước mắt A-nhi-a liệu có màu trong suốt hay trong xanh, vì mắt chị rất xanh, lúc khóc thì lại càng xanh hơn, — nhưng sau này, mỗi khi nhớ lại lúc ấy, thì lòng tôi nao nao lắm; có lần không kìm được, và chỉ có một mình, tôi đã để bị khóc thật, và mới biết là khi mà đã không thể giữ được những giọt đầu tiên, thì chỗ tiếp theo chúng nó nhiều thứ sẽ dắt dây nhau đúng là như mưa như gió, có muốn chỉ như mưa thôi giống như A-nhi-a cũng không thể nào, và tình trạng quả thật sẽ vô cùng là thê thảm.


Còn Phi Long, khi biết A-nhi-a đã đi rồi, chưa bao giờ tôi trông thấy trong một ánh mắt nào lại có lẫn lộn nhiều thứ cực trị đến như thế! Hốt hoảng, khổ sở, rối loạn...


Và trên tất cả, là một sự ngơ ngác vô biên!


Giống như anh còn bé hơn tôi nhiều, và đang bị bỏ giữa một nhà ga rộng lớn — cỡ như ga Ka-dan — và có rất đông người qua lại.


Những ngày sau đó, anh vẫn vui vẻ những lúc có tôi, nhưng hai cái quầng dưới mắt anh tối om, và mắt anh rất nhiều lúc nhìn mà lại không nhìn, và một hôm chị Ka-chi-a nhăn nhó kể với tôi là hôm qua Phi Long đã "uống rượu cả đêm với A-lếch đấy!" — anh A-lếch này học sau bọn Phi Long hai khóa, là người ở đây, nhưng la cà trong ký túc xá nhiều hơn về nhà, và nổi tiếng là một bợm rượu sinh viên.


Phi Long còn quan tâm đến tôi sang cả những phần của A-nhi-a — tất nhiên ít nhiều vụng về, — và anh vẫn nhắc đến A-nhi-a một cách vui vẻ. Những "nội tâm" kiểu này, tôi biết nếu tâm sự, thì anh chỉ có thể tâm sự với duy nhất một người; và người đó hẳn nhiên không phải là tôi, và cũng không phải Mai Phương.


Chỉ có Vê-rôn-na.


Phi Long luôn yên tâm về tính cách của Vê-rôn-na.


Khỏi cần nói thêm về tính cách rất ổn của Vê-rôn-na. Cũng khỏi cần nói thêm rằng Phi Long là một người rất thông minh. Nhưng ở đây thì anh sai.


Bởi vì tính cách của Vê-rôn-a, riêng với những gì liên quan đến Phi Long, thì lại rất bất ổn.


Là Phi Long sai, hoặc cũng có thể đến lúc lớn bằng họ, tôi sẽ biết là tôi sai. Nhưng cái sau, tôi nghĩ, nói như Phi Long vẫn nói, "có xác suất không cao".


Không biết Phi Long đã xuất hiện trước mắt Vê-rôn-na, trước mắt A-nhi-a, trước mắt những người kia như thế nào? Tôi biết họ đều yêu mến anh, và tình cảm ấy chắc là đã có ngay cùng với những ấn tượng đầu tiên; nhưng tôi lại có xu hướng không tin là họ (kể cả A-nhi-a) có thể nhớ rõ mồn một — tới mức chưa bao giờ quên dù một nét nhỏ nhất, tới mức mà bản thân tôi vẫn luôn tự có một cảm giác lạ lùng về chuyện nhớ này — cái thời điểm ấy.


Một người tôi chưa nhìn thấy bao giờ tự nhiên xuất hiện trước mắt tôi, nhìn tôi bằng cái nhìn thật sáng, thật trong, thật thân thiết, và nói với tôi bằng một thứ tiếng Việt Nam thật dễ nghe:


— Có muốn anh dạy em nói tiếng Việt Nam không?


(Còn nữa)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...