Về việc cấm quan chức đánh gôn (golf)

Vì sao Bác Hồ lại đề ra khẩu hiệu: Cần, Kiệm, Liêm, Chính?


Có phải là vì:


Quan Chức có bốn tài: Uống bia, Hát vịn, Chém gió, Đánh gôn.

Người có bốn đức: Cần, Kiệm, Liêm, Chính.


Thiếu một tài, thì không thành Quan Chức.

Thiếu một đức, thì không thành Người.


Xin mạn bàn một chữ Cần.


Vậy Cần là gì?


Cần, tức là siêng năng, chăm chỉ, cố gắng dẻo dai.


Các cụ dạy: "Nước chảy đá mòn. Kiến tha lâu cũng đầy tổ. Gần mực thì đen."


Nghĩa là Cần thì việc gì, dù khó khăn mấy, cũng làm được.


Dao siêng mài thì sắc bén. Ruộng siêng làm cỏ thì lúa tốt. Quan chức siêng đánh gôn thì sẽ sắc bén trong công cuộc vác gậy đi lại nghênh ngang, vung vẩy ở chỗ rộng rãi, hít thở khí trời thoáng đãng. Tức là không liên quan đến ách tắc chen chúc hít bụi khói. Điều đó rất dễ hiểu.


Siêng học tập thì mau biết. Siêng nghĩ ngợi thì hay có sáng kiến. Siêng làm thì nhất định thành công. Siêng đánh gôn thì nhất định sẽ đánh được bóng vào lỗ, tức là sẽ luyện được thành thục kỹ năng lùa những thứ chạy bon bon vào một chỗ tắc tị.


Quan chức siêng đánh gôn thì đánh mau tiến bộ.

Cả cơ quan siêng đánh gôn thì đội gôn cơ quan chóng thành.

Cả bộ siêng đánh gôn thì chẳng mấy chốc sẽ được nổi danh là một bộ gôn phồn thịnh.

Cả nước siêng đánh gôn thì dân tộc Việt Nam sẽ được vẻ vang sánh vai với các dân tộc có nhiều người đi lang thang trên đồng cỏ.


Muốn cho chữ Cần có nhiều kết quả hơn, thì phải có kế hoạch cho mọi công việc. Nghĩa là phải tính toán cẩn thận, sắp đặt gọn gàng.


Cây gỗ bất kỳ to nhỏ, đều có gốc và ngọn.


Công việc bất kỳ to nhỏ, đều có người nên làm trước, người nên làm sau. Nếu không có kế hoạch, người nên làm trước mà để lại sau, người nên làm sau mà đưa làm trước, như thế thì sẽ hao tổn thì giờ, mất công nhiều mà kết quả ít.


Cụ Mạnh Tử có nói: "Người thợ muốn làm khéo, thì trước phải sắp sẵn công cụ của mình."


Cơ quan muốn đánh gôn giỏi, thì trước phải sắp sẵn là gốc hay ngọn, ai nên đánh gôn hơn?


Việc to, việc nhỏ, muôn việc đều như vậy.


Nếu dùng không đúng, nhân viên lại đi đánh gôn, quan chức thì không; như thế thì nhân viên lương thấp lấy đâu ra tiền mà đi đánh gôn, ăn cắp à; ngược lại, quan chức không được đánh gôn, đành phải đi uống bia suông, — cả tuần chỉ uống bia ư, — thì bụng lại càng to, dễ đái tháo đường; hai người đều thất bại cả hai.


Cần và chuyên phải đi đôi với nhau. Chuyên nghĩa là dẻo dai, bền bỉ. Nếu không chuyên, nếu thứ bảy chủ nhật tuần này đi đánh gôn mà mười tuần sau lại không đi, thì cũng vô ích. Như thế chẳng khác gì một tấm vải phơi một hôm mà ngâm nước mười hôm, thì ướt vẫn hoàn ướt.


Cần không phải là làm xổi. Nếu đánh gôn cố chết cố sống mỗi năm vài dịp, như vậy không phải là Cần.


Cần là luôn luôn cố gắng, luôn luôn chăm chỉ, cả năm cả đời.


"Me-xừ Xuân, cựu sinh viên trường thuốc, Giáo Sư Quần Vợt, cái hy vọng của Bắc Kỳ!"


Đó mới là kết quả rõ ràng của công cuộc đánh gôn.

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...