LẬP TRÌNH VIÊN (32)











...



A-nhi-a nằm quay mặt vào tường, thu lu, đằng sau lưng hai bạn. A-li-ô-sa lúc lúc lại quay lại, nhòm nhòm cô. Dường như anh cũng hiểu được tim cô đang trĩu xuống khi nghe câu hỏi tội tội của Phi Long.



"...



Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (32)" đầy đủ (848KB):

http://www.mediafire.com/?5hoifxnaxgt39ms

http://www.megaupload.com/?d=6YPX92WB



Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN": Sách "Lập Trình Viên"

Thực tế, tôi đã làm một việc giống như một hoạt động gián điệp tự nguyện. Vì tôi là một nhà khoa học ít nhiều có danh tiếng trong lĩnh vực này, nên một cách gần như là mặc định, ngay từ khởi điểm, tôi đã được mời tham gia những nghiên cứu bảo mật phòng vệ. Sau rất nhiều những nỗ lực quá tốn kém nhưng không mang lại kết quả nhằm cố gắng giải thích bản chất của hiện tượng để có thể tìm cách giải quyết tận gốc vấn đề, những nghiên cứu buộc phải chuyển theo chiều hướng ngu hơn, là tìm cách phát hiện và khống chế. Kết quả, hướng nghiên cứu này đã đưa ra được một hệ thống kỳ vĩ và hết sức tốn kém.



Bạn hãy hình dung hệ thống chụp ảnh từ vệ tinh của các bạn, nhưng sử dụng toàn máy ảnh quang, và đòi hỏi thời gian phơi sáng phải tương đối dài. Có một hệ thống kiểu như vậy, tất nhiên không phải để chụp ảnh như các bạn, đã được thiết lập để "chụp ảnh" Bích Ngoại Giới, chụp ảnh các bạn.



Mỗi khi có một kênh thông tin kiểu phát sinh kia lần đầu tiên được thiết lập, "ảnh" của nó, sau một thời lượng "phơi sáng" đủ dài, sẽ được hiển thị trên hệ thống. Như vậy, lần đầu thường không sao. Nhưng nó sẽ để lại vết. Những vết kiểu này sẽ sớm bị nhận ra.



Dựa theo "ảnh" đó, người ta sẽ thiết lập sẵn được một hệ thống tham số. Khi các tham số đã được thiết lập sau lần xuất hiện đầu tiên, từ lần thứ hai trở đi, kênh thông tin kia sẽ bị phát hiện gần như tức thời mỗi khi có kết nối. Và dựa theo kết nối, người ta sẽ tìm cách phá hỏng nó. Từ lần sau, sẽ là rất nguy hiểm đối với Liên Nhân kia.



Người bảo vệ trở thành kẻ đột nhập.



Một cách đáng buồn, đã có rất nhiều nỗ lực nghiên cứu được tập trung theo hướng đột nhập và phá hỏng này. Chúng tôi, họ, đã có cả một hệ thống công cụ chuyên dụng thật sự mạnh để xâm nhập vào Liên Nhân, tìm cách khống chế, tìm cách thực hiện những thay đổi, đê tiện nhất là cố gắng chèn vào Liên Nhân, chèn vào các bạn, những tác phần có thể thực hiện những thay đổi về sau, khi gặp những điều kiện thích hợp, — những quả bom nổ chậm, như các bạn vẫn gọi, — thay đổi nhằm mục đích bảo mật, bảo mật cho họ.



Vì vẫn không thể thật sự hiểu được bản chất vấn đề, cho nên những thay đổi đa phần đều được thực hiện một cách thú tính theo kiểu "giết nhầm hơn bỏ sót". Đa phần các biện pháp đều thô bạo. Một trong những biện pháp sẽ luôn được sử dụng là cố tìm cách xóa sạch trí nhớ của Liên Nhân.



Có những Liên Nhân đã bị mất trí. Có những Liên Nhân đã bị mất trí nhớ..."











"Hy vọng là "cái tôi" của tôi đã không bị suy hao nhiều khi chuyển tải đến các tầng không gian khác. Chỉ tiếc, — nếu như bạn thật sự đang có thể giao tiếp với phần "cái tôi" đã được phân bổ này của tôi, — là bản thân tôi, Ti Vơ Re Xi, cũng không thể hay biết gì về việc này. Tôi, có lẽ, sẽ chỉ có thể thật sự biết được là thực nghiệm của mình đã thành công nếu như, hy vọng là đến một lúc nào đó, chính tôi có thể giao tiếp trong một liên kết cộng hưởng, hoặc, cũng có thể, — mà tốt nhất là không, — là đến một lúc nào đó, chính tôi sẽ phải cùng tham gia hủy hoại chính Trí Bích Ngoại "phi pháp" của mình, sẽ có những đặc điểm phòng vệ đặc biệt khiến tôi có thể nhận ra nó. Trong trường hợp sau, tất nhiên, vẫn không thể khẳng định chắc chắn được, nhưng xác suất thành công của tôi là lớn.



Nếu bạn là Liên Nhân, và bạn đã giao tiếp được, — cho dù là bằng cách nào, — bạn phải hết sức cẩn thận, khi định sử dụng lại cách đó.



..."



— Sao phải gõ phím để giao tiếp, Phi Long? — Trong phòng im lặng, mỗi người phải tập trung theo đuổi những hình dung phức tạp riêng, chắc thế, vì cả chuyện này rất khó có thể nói là đơn giản, và còn khó hơn để nói rằng nó mang một dáng vẻ tự nhiên. Kốt-xchi-a cuối cùng hỏi, sau những phút ngẫm ngợi dài.



— Khả năng là... lúc gõ phím, thì ý nghĩ nó "rõ nét" ở trong đầu... ở trong... trường cộng hưởng.



— "Họ" trông thế nào? — Xéc-giô tò mò.



— Tao có nhìn thấy đâu? — Xéc-giô vừa "À ờ..." thì Phi Long tiếp. — Nhưng tao đương nhiên đã hỏi, ông ấy bảo là họ làm ra Liên... làm ra chúng ta trông giống như họ, chỉ hơi cứng nhắc, lờ đờ và thiếu tự nhiên hơn, nhưng vì thị giác của họ khác thị giác của chúng ta, nên họ cũng không rõ lắm là thật sự chúng ta sẽ tự trông thấy chúng ta như thế nào.



— Trí tuệ của họ... so với của chúng ta, em có hỏi? — Thày Đét-lam trầm ngâm.



— Ông ấy không trả lời trực tiếp, chỉ bảo là... "viên gạch" họ dùng để xây nên chúng ta là DNA, còn "viên gạch" ta dùng để xây nên chương trình máy tính... — Anh cắn môi, im lặng nhìn thày.



— Cay đắng thật... nếu phải tính như thế. — Vị giáo sư khẽ gật đầu, thở dài...



...











Đã có 5 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Nhật Linh bi bô...

Các vị, đại ca bảo em có thể vào ngay phần 2, nhưng chỉ được làm nhân vật phụ, và phải hôn nhau với Đào Phò, em muốn vào ngay (vì rất tò mò), nhưng lại muốn chờ để được làm một nhân vật chính hơn, khó nghĩ quá, chưa biết nên như thế nào!?

Unknown bi bô...

"Hôn nhau với Đào Phò" là ở trong truyện, hay ở ngoài?

Phi Long bi bô...

Trong hay ngoài cũng thế thôi, theo anh Nhật Linh nên chờ để làm "nhân vật chính" hẳn hoi, "Công nghệ dựng truyện" của lão đại bây giờ ngày càng tối tân, y sắp viết thành software rồi, làm nhân vật chính thì hôn hít thường thoải mái hơn.

Nhật Linh bi bô...

Bác Phi Long, Huyền Thương tỷ tỷ, lấy lại nick facebook cho em với, pls! :,(

Nhật Linh bi bô...

@Bác Đào Phò: Dream on!

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...