LẬP TRÌNH VIÊN (27)


Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (27)" đầy đủ (741KB):

http://www.mediafire.com/?lqhyrw627htd2mc

http://www.megaupload.com/?d=3D3R7BIP


Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN":

Sách "Lập Trình Viên"

— Đặt cược chống lại các bạn... chị Nhi-na Ka-li-nhin-na, thành phố Ka-táp I-van-nốp-xcờ, phụ cận Trê-li-a-ben-xki. Bây giờ tôi sẽ đọc thơ, hãy chú ý nghe:


“Đẫm sương đêm trong cái lạnh bạc đầu,

Tắm súp rau, giữa đông đảo, những đâu.

Lăn trên cỏ ướt, nhảy vào suối trong,

Lẫn trong tất rách, trên lò đang hong.

Đi khắp đó đây — xa, chẳng bận lòng -

Một thứ lấp lánh, phong phú, lạ lùng.


“Chú ý, câu hỏi: Nhà thơ của những năm chiến tranh Ép-ghê-nhi Vi-na-ku-rốp đã nói đến cái gì trong bài thơ của mình?"


"Tút".


— Bật lửa...


— Thìa...


— Thuốc lá, thuốc lá...


— Ướt trong cỏ, cái gì ướt trong cỏ?..


— Nông dân, cái gì đấy nông dân...


— Súng lục!..


A-nhi-a sắp vảy ngón tay út gõ "Enter" thì đã nghe tiếng chuông reo, vẫn to và chói tai.


— Đội khách. Vậy... ai sẽ trả lời? — Ông Vô-rô-si-lốp hỏi.


— Sinh viên Kốt-xchi-a, thưa ngài. — Thày Đét-lam trịnh trọng.


— Mời ngài Kốt-xchi-a.


Kốt-xchi-a hơi xoay chếch chếch chiếc ghế, ngồi thoải mái ngả người ra phía sau, mắt liếc liếc vào màn hình, hai tay dang ra, mấy ngón tay phải làm động tác vỗ vỗ, nhe răng cười:


— Ắc-coóc-đê-ông, thưa ngài dẫn chương trình.


"Phong phú, lạ lùng..." — Ông Vô-rô-si-lốp lẩm bẩm — Bài thơ này của nhà thơ Ép-ghê-nhi Vi-na-ku-rốp đã bắt đầu như thế này... Anh Đét-lam, anh mà cũng chưa đọc cái này?


— Chưa, chưa đọc. — Thày Đét-lam lắc đầu.


— Ép-ghê-nhi Vi-na-ku-rốp... những năm chiến tranh...


“Mạ vàng lấp lánh, nâu sậm cà phê,

Viền theo các cạnh, màu cà dái dê,

Chiến lợi phẩm mới: Ắc-coóc-đê-ông,

Chúng tôi vớ được, sau cuộc tấn công...






— Pê-tờ-rô-da-vốt-xcờ, nữ nghiên cứu sinh Ê-lê-na Ben-kin-na đặt cược câu hỏi... các ngài, ai đó ở hai đội chơi đã từng đến Xa-ra-tốp?.. Ga-ríc đã đến... lúc nào trong năm, Ga-ríc?


— Mùa xuân.


— Mùa xuân. Còn ai nữa? À, Ôn-ga, lúc nào?


— Là... mùa hè.


— Mùa hè. Bên này... Xéc-giô...


— Mùa hè.


— Cũng mùa hè. Phi Long, sao?.. Tất cả các mùa?!.


— ...


— Còn bây giờ, chú ý lên màn hình.


Màn hình chuyển từ hình chị Ê-lê-na đang bế con, tươi cười nhìn vào ống kính, sang hình một chiếc ghế tựa hẹp hẹp bằng sắt, không có bành để tay, chỉ có một chiếc chân hình khối vuông, to, chắc là được gắn cố định xuống sàn.


Chiếc ghế đặt ở trong một cái ca-bin nhỏ, chắc là không có cửa, còn nếu có thì phải là cửa lùa ở phía bên trong và đã mở hết cỡ; hình chụp từ ngoài cửa vào, chiếc ghế quay sang bên trái khung hình, tựa sát vào tường ca-bin phía bên phải; trên tường ca bin bên tay phải chiếc ghế có một phần phía dưới bên trái của một ô cửa sổ kính to mờ mờ, góc vuông được uốn bầu bầu, viền một viền mỏng màu đen; một viền như vậy chạy song song theo chiều dọc cách một tí hở ra nhìn thấy được trên ảnh ở ngay bên trái khung này, chắc là bắt đầu một khung cửa y hệt kế tiếp.


Trên sàn có một khối nhỏ sẫm màu nằm ở khoảng chỗ chân người ngồi, hơi lệch sang bên chân trái một chút.


— Bức ảnh này Ê-lê-na chụp ở Xa-ra-tốp vào mùa đông năm ngoái. “Người Xem” khẳng định là ở dưới chỗ ngồi của người lái phương tiện giao thông này luôn có thể tìm thấy một hòn gạch... các bạn có nhìn thấy nó không? Chú ý, câu hỏi: Những người lái phương tiện này ở Xa-ra-tốp cần hòn gạch để làm gì?


"Tút".


— Đập vỡ kính lúc cần...


— Trợ phanh...


— Tàu gì, tàu hỏa?..


— Cái này là tàu điện ngoại ô.


— Mùa đông, hòn gạch... — Phi Long giơ ngón tay cái.


"Rư rư..."


— Trả lời, sinh viên Phi Long.


— Lại đội khách, xin mời.


— Tiếc quá, chúng tôi đều sống ở nội thành cả, — Phi Long xoa xoa hai bàn tay, có tiếng cười trong gian, — cho nên không hay đi xe điện ngoại ô.


— Ờ, không đi xe điện ngoại ô, có thể đấy là xe điện bánh hơi, tàu điện...


— Vậy có thể... cho biết chính xác loại phương tiện giao thông?


— Ờ... trông giống tàu điện nhất.


— Vâng... nếu nung hòn gạch ở trong lò, thì nó giữ nhiệt tương đối lâu. Mùa đông, ở trong phương tiện giao thông công cộng nói chung lạnh. Người lái tàu, khác với lái xe, chắc là không có lò sưởi, nên phải sưởi ấm chân bằng hòn gạch nung mang theo từ trước.


— Câu trả lời đã rõ. Mùa đông, hòn gạch...

Đã có 3 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Unknown bi bô...

Mạ vàng lấp lánh, nâu sậm cà phê,
Viền theo các cạnh, màu cà dái dê,


Thơ nguyên bản của tác giả, hay thơ của mấy bác nhà ta thêm thắt đây? :'(

Ps: Các vị, em rất tò mò về chị A-nhi-a ở trong truyện, có cách nào "phỏng vấn" chi tiết tác giả được không? (Nghiêm túc!)

Unknown bi bô...

Y ở Hà Nội ấy, về mà chơi với y, tha hồ mà "phỏng vấn" thỏa thích! (Nghiêm túc!)

Chỉ lưu ý 02 điều:

(1) Những chuyện mà "đời tư" y, nói chung sẽ không thể mà hỏi gì được.

(2) Nói chuyện với ai, bất kể gái trai, mà không thấy hay, chỉ một tí, kiểu gì y cũng ngủ.

Yến Lan bi bô...

АККОРДЕОН
Евгений Винокуров

Весь золотой, кофейный,
Лиловый по краям,
Аккордеон трофейный
Попал однажды к нам.


Он индевел ночами
В седые холода,
Он обливался щами
В толкучке иногда.

Валялся в мокрых травах,
Соскакивал в ручьи,
Среди портянок ржавых
Сушился на печи.

От края и до края
Прошла — дорог не счесть! —
Богатая, чужая,
Сверкающая вещь.


Ремни нежны и узки,
весь в перламутре он.
Как плакал он по-русски,
Чужой аккордеон!

Напев летел в обозы,
До сердца пробирал...
И старческие слёзы
Обозник вытирал.

Слышна по всей округе
Была его игра...

И на плече подруги
Рыдала медсестра.

1955

@Thanh Thư: Đoạn tô đậm là đoạn "cà dái dê", đoạn nghiêng tô đậm là đoạn "Đẫm sương đêm..." ở trên.

Ps: Tiếng Nga của tác giả "phỏng vấn" này suýt soát bác Đào Phò, tức là hơn tất cả các bạn ở đây.

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...