Ai đã giết ông Mút-đờ-rốp (V)

"Tương truyền, lúc đấy ở trong rừng sâu núi thẳm, đâu đó gần Tây Tạng, có một địa điểm gọi là Lũng Sương. Ở đó thường có những hiện tượng lạ lùng, những hiện tượng không thể giải thích được nhưng mang nhiều triệu chứng chịu ảnh hưởng của những thay đổi mất cân đối về thời gian và không gian.


"Đào Phi, do tính chất công việc của y, khi đã để ý đến thì có điều kiện và khả năng tìm hiểu về những hiện tượng này trội hơn nhiều so với nhiều người khác.


"Khu vực ấy không có bản đồ. Ảnh vệ tinh cũng không bao giờ nhìn được rõ. Nhưng sau khi thiết kế được một mô hình tính toán hóc búa và thực hiện những tính toán phức tạp dựa trên hệ thống siêu máy tính ở Tiểu Thành Sao Trời, sử dụng những dữ liệu mà một cách tối đa y có thể khai thác được, cuối cùng Đào Phi quả quyết là ở Lũng Sương, sâu xuống dưới lòng đất, phải có một cấu trúc vòng cung — gương lõm — khổng lồ bằng đá.


"Tương tự như Kim tự tháp ở Ai-cập, một cấu trúc vật lý với kích thước khổng lồ như vậy có thể đủ để gây được ra những sự mất cân đối đến mức có thể nhận biết được, về không gian và thời gian, ở lân cận nó.


"Chắc mẩm rồi, y bắt đầu thận trọng tính toán thật kỹ lưỡng, tính đi tính lại, cố xác định cho thật đúng những số liệu mà y có chủ ý nhất.


"Rồi khi đã đủ chừng mực để tự tin được vào kết quả tính toán, y mới đi đến một quyết định cuối cùng.


"Có thể nói, nếu như không có đủ tư chất, không có đủ phát triển định lượng và định tính về học vấn khoa học, không có đủ hoàn cảnh cực điểm, chỉ cần thiếu đi bất kỳ một tí chút trong những thứ đó thôi, thì không ai, em dám nghĩ là không ai có thể đi đến một quyết định tự thủy chí chung duy hữu kỳ tuyệt như thế.


"Chưa nói, cho dù đấy là quyết định gì đi nữa, thì nội một chuyện có thể làm được những gì đã làm cho đến bước ấy, cũng chân chính có thể coi là kỳ tuyệt rồi.


"Nhưng tất cả công quả kỳ tuyệt ấy lại hoàn toàn chỉ mới là một sự tột đỉnh nhọc nhằn về tâm lực, ở về khía cạnh năng lực lao động của một nhà khoa học, một người làm việc trí óc.


"Trong khi chuyện kỳ quái này còn đòi hỏi không thể thiếu được những năng lực khác, những năng lực mà một nhà khoa học, một người làm việc trí óc, cho dù có là loại ngổ ngáo, phá cách đến đâu đi nữa, thì có nằm mơ cũng chẳng bao giờ có thể mường tượng được ra là có một lúc nào đó nó lại có thể liên quan gì đến mình được.


"Nhưng người như thế, vả lại chuyện đã đến thế, nên y cũng chẳng đắn đo chút nào, chỉ một cách tự nhiên, đơn giản chấp nhận dấn thân. Chuyện này hoàn toàn cũng không có gì khó hiểu.


"Cho nên đến một ngày, Đào Phi lẩm bẩm gì đó qua kẽ răng, khoác túi lên vai, bước chân ra cửa, cũng là từ ánh đèn man mát tĩnh lặng trong "tháp ngà — phòng nghiên cứu", một bước rơi vào giữa những bụi bặm và cơ bắp, từ môi trường trí năng nhận thức và sáng tạo, một bước rơi vào giữa môi trường trí năng đối phó với con người và cảnh huống.


"Với người có xuất xứ như Đào Phi mà nói, đây ít nhiều chẳng qua chỉ là một cuộc lội ngược dòng mà thôi. Nhưng bởi thế lại càng là một cuộc dấn thân.


"Huống hồ...


"Đến được chỗ ấy thì sao? Chỗ ấy có đúng được thế thì sao?


"Cũng chỉ là mới chưa hết phân nửa khó khăn.


"Còn phải về nhà. Còn phải biến đổi hệ thống tính toán. Còn phải tính lại cho thật tỉ mỉ. Còn phải đặc chế cho được những thứ chưa bao giờ từng được chế ra. Rồi lại ra đi. Không phải một mình. Lần này phải đưa đến đấy, không được để chết, một người quá nửa thực vật.


"Sức người, thì đã hẳn. Nếu chỉ có thế, thì người đến giờ đã quen, — hơn nữa, còn đang có đà. Nhưng như thế không đủ.


"Tất cả chuyện này, không thể thiếu tiền. Nhiều tiền.


"Tiền, tất tần tật, đều đã để lại để chăm sóc một người thực vật, cũng đã gần hết sạch...


Đêm mùa đông

Ngày mùa hạ

Sau trăm năm

Trở về nhà...

"Con người đã xuất hiện trở lại ở Tiểu Thành Sao Trời lần ấy trước mắt tất cả mọi người từng biết, đã là một con người khác. Người ấy giờ đây luôn như ở bên trong một không gian tinh thần riêng, bên trong một luồng suy tư vô tiền khoáng hậu của mình mình.


"Như vậy thì không phải là một người cởi mở. Nhưng cái không gian riêng tách biệt đó theo cách của mình thực chất lại đã gây được nhiều sự cảm thông ở những người khác.


"Mình có gì bán được, y bán hết. Bạn bè có gì xin được, y xin hết.


"Chỉ là xin không. Chỉ là cho không. Rất nhiều người đã cho không.


"Nhưng bạn bè, cũng như y, đều không phải loại người giàu có. Nên rốt lại tiền vẫn thiếu nhiều...


"Nhưng còn làm gì được nữa? Còn nghĩ gì được nữa?.. Nên cũng chỉ đành có bao nhiêu thì đi bấy nhiêu...


"Cho nên đến một ngày, Đào Phi đưa Trường Văn, hai người bọn họ biến mất khỏi Tiểu Thành Sao Trời, cũng là biến mất hẳn, thật sự biến mất đối với tất cả những người còn lại. Đào Phi và Trường Văn, kể từ đó chính xác là họ không còn ở trên đời nữa.


"Đã xảy ra chuyện gì?


"Dường như họ đã dùng một thiết bị giống như một cánh diều khổng lồ, với những cơ chế cảm ứng tự ngắt, tự bung dù, vô cùng phức tạp khác nhau.


"Phải rất phức tạp và theo nhiều cách khác nhau đồng thời như vậy vì Đào Phi định đưa Trường Văn (cũng là đưa chính mình) bay cao lên đến một điểm, — hay một khoảng, — là tâm điểm (chắc chỉ là tâm điểm tương đối, được xác định bằng một thuật toán phức tạp nào đó, vì một cấu trúc vòng cung, gương cầu khổng lồ bằng đá tự nhiên, thì khó có thể sẽ là một hình cầu nào đó hoàn hảo được) của cấu trúc vòng cung đá khổng lồ kia.


"Đào Phi tính rằng ở cấu trúc tự nhiên này, đó sẽ là chỗ mà không gian và thời gian bị uốn cong, bị bóp méo đến mức tối đa.


"Còn ở chỗ méo tối đa đó, — nếu đúng thế thật, — binh tình sự kiện liệu sẽ ra sao?


"Tất nhiên, hẳn là y đã có những dự đoán, dự tính, dự cảm nhất định. Nhưng có thể khẳng định là chẳng có gì có thể khẳng định được về những chuyện gì sẽ có thể xảy ra nơi đó.


"Các thiết bị, nhất là những thiết bị cảm ứng, do vậy, cũng chỉ là cố gắng phỏng đoán, tính toán, và chế tạo đến hết mức có thể, tập trung tận lực vào các năng lực khẩn cấp ứng biến, để cứu nguy, — cứu người.


"Vì ở giữa không gian và thời gian đó, hầu như làm sao xác định cho đúng được, làm sao lường cho hết được, có những chuyện gì sẽ xảy ra với tri giác của con người?


"Với vật chất hữu cơ của thân thể con người cũng vậy?


"Với vật chất vô cơ của thiết bị cũng vậy?


"Cho nên. Nếu bảo hình dung được, thì chắc không hình dung được.


"Nếu phải hình dung được mới dám, thì không dám.


"Bảo là mạo hiểm, chắc cũng không hẳn đã là mạo hiểm.


"Đây, dường như sẽ đúng hơn, là một cuộc kết hợp, kết hợp nỗi khổ với nỗi tuyệt vọng, với nỗi mặc dầu vậy không chịu cam lòng buông xuôi, và với một niềm tò mò, một niềm tò mò phát sinh dở chừng và mỗi lúc càng tăng, với đầy những đặc trưng mang tính khoa học."


Ánh sáng nhợt nhạt.


Người ngồi, như quên bẵng, đã không còn hút thuốc, chỉ ngồi im, mắt đăm đăm nhìn vào một điểm nào đó đằng trước.


Người đứng, biết câu chuyện rồi, nhưng vì là người kể, nên cơ chế ảnh hưởng của chuyện lại nặng cảnh huống nhập vai hơn, cho nên người bây giờ cũng trầm mặc hẳn. Kể đến đây, y dừng lời, cũng đứng im, thở phì phò nặng nề, — người kia cũng không giục.


"Tất cả những chuyện này," rốt lại y tiếp tục, "chỉ là dữ liệu được tìm tòi, chắp nối, suy luận, lý giải... về sau.


"Đào Phi và Trường Văn cũng đều chỉ là những danh xưng sau này.


"Còn trong suốt tình tiết cho đến đây, ở trong hồ sơ quản lý cán bộ nghiên cứu ở Tiểu Thành Sao Trời, tên của Đào Phi là Đặng Phi Vũ, còn Trường Văn là Phạm Bảo Tiến Long.


"Thực sự không một ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ.


"Chỉ sau đó rất lâu, do một sơ suất của Trường Văn, — có lẽ đó cũng là một sơ suất mà y không thể không sơ suất, — có người vốn từng biết họ trước đây, đã tình cờ nhận thấy... Những người làm khoa học ấy, họ cũng có điểm ít nhiều giống như... cớm các anh, là họ rất hay để ý ra những chỗ không hợp lý trong một cấu trúc hệ thống nào đó.


"Vậy là có người đã nhận thấy có điểm bất hợp lý, vả lại còn xảo hợp, đầu tiên là từ số liệu ngày tháng ghi trên bia mộ của bố mẹ Trường Văn. Nên họ mới cố công dần dà tìm kiếm thông tin, chắp nối, gắng hình dung lại toàn bộ câu chuyện.


"Ở vào thời điểm ấy, nếu theo tuổi trời, thì Đặng Phi Vũ phải là một ông già đã quá tuổi cổ lai hi, còn Phạm Bảo Tiến Long, như đã nói, kém y chừng sáu, bảy tuổi.


"Nhưng Trường Văn — Phạm Bảo Tiến Long — mà họ gặp khi đó, chỉ trạc trên năm mươi.


"Còn Đào Phi — Đặng Phi Vũ, — cho đến gần lúc ấy, đang là một thanh niên chừng hai lăm, hai bảy tuổi.


"Nên họ gọi nhau là chú, cháu.


"Nhưng để ý rồi, thì để ý kỹ người ta mới nhận ra là những đường nét "ngày xưa" cũng không thật đã thay đổi nhiều.


"Nhưng đến lúc ấy thì Đào Phi một lần nữa lại đã hoàn toàn thất tung.


"Về sau người ta cũng cố tìm hiểu được, là y đã đi cùng với một cô gái, và những dấu vết cuối cùng trên lộ trình của họ được xác định tại một khu vực chiến sự ở Áp-ga-nít-xtăng. Thậm chí những người bạn thân cũ còn quả quyết là đã nhận ra Đào Phi... tức là nhận ra Đặng Phi Vũ trong một đoạn phim vi-đi-ô đen trắng được quay từ máy bay trực thăng chiến đấu, vốn là dữ liệu mật của quân đội Mĩ, nhưng bị rò rỉ và phát tán khắp nơi trên Internet.


"Cảm thấy có thể vững tin vào tính lô-gích của câu chuyện chắp nối, những người thân thiết nhất ngày xưa rốt lại cũng không thể kìm được, đã quyết định đến "gặp lại" Phạm Bảo Tiến Long.


"Nhưng người, không gặp. Chờ, không thấy. Thông tin hỏi han được, không nhiều.


"Nên cuối cùng họ đành phỏng đoán là có lẽ phần vì thấy lộ chuyện, phần lại có tin tức gì về Đào Phi, nên Trường Văn đã lập tức lên đường đi tìm y.


"Rất có thể cho đến thời điểm này, câu chuyện lạ lùng này đã có thêm các tình tiết mới, vì như em hiểu thì những người kia, và những người tiếp sau họ, vẫn tiếp tục rất quan tâm đến chuyện này, vả lại họ đều là những người rất có khả năng và phương tiện để tìm hiểu và suy luận.


"Nhưng em thì hiện cũng chỉ biết được đến đây..."


— ...


— Em diễn đạt lủng củng à?..


— Không... cậu kể hay lắm, cả những chi tiết... khoa học, anh hình dung cũng rõ. Chỉ có điều...


— À, vâng. Như người ta kể... những người, cũng là giới có đầu óc, và đã từng tiếp xúc với Đào Phi... lúc sau, lúc y... đã trẻ lại... thì Đào Phi lúc ấy quả thật ít nhiều... đặc biệt.


— ...


— Họ bảo ở y có một cơ chế kiểu như... họ gọi là "nhìn thấy cấu trúc ý nghĩ của mình". Thỉnh thoảng khi nói chuyện, y có thể kể về những thứ... vô cùng chi tiết, đến mức trực quan, những thứ, ví dụ như từ lúc y còn bé tí, sơ sinh, những thứ mà như anh với em, thì mình không thể nhớ gì cả. Y dường như hiểu, hiểu trực quan về tiềm thức, về ý thức, thậm chí về cấu trúc và cơ chế của những giấc mơ. Thỉnh thoảng, — chuyện này hình như không thường xuyên và không chủ động, — bất chợt, y còn nhìn thấy một số khoảnh khắc, hình ảnh ngắn, khung cảnh ngắn... sẽ xảy ra trong tương lai. Chuyện y mất tích về sau người ta cho rằng chính là vì vậy. Y cơ hồ đã nhìn thấy có gì đó không hay sẽ xảy ra với cô gái trong chuyến đi của cô ấy, và cũng có thể y thích cô gái ấy, hoặc cũng có thể chỉ là y vẫn làm như vậy, nên y đã đi cùng cô.


— ...


— Và, vâng, và đặc biệt. Anh biết, chuyện như vậy, cho dù có không muốn bộc lộ đi nữa, cũng rất dễ bị nhận ra. Tốc độ vận động và sức mạnh thể chất của y hơn hẳn người thường. Chuyện như... con dao này. Chính... đúng là những thứ kiểu như thế... mà em đã được nghe.


— Còn cậu... còn anh Trường Văn thì sao?


— Dường như... Bình thường. Chỉ thấy bảo là rất giỏi máy tính. Và... ít giao thiệp, sống khép kín. À... và vô bệnh! Hoàn toàn là một người khỏe mạnh!


— ...


— Anh có phải..?


— Hm...


Người kia giờ cũng đang thở phì phò, thả điếu thuốc cháy tận đót vào lon bia méo trên bàn, lại vớ ngay lấy bao thuốc nhàu nát màu vàng be cạnh đấy, đưa lên miệng định cắn một điếu, nhưng tay lại lóng ngóng, nghĩ thế nào lại quẳng bao thuốc về chỗ cũ, thò tay véo cằm và gãi má một lúc, rồi nhướng mắt nhìn người vừa kể chuyện.


— Cậu... thật sự cậu có tin chuyện này?


— Anh... — Người kể chuyện lại đang uể oải ngước mắt lên trần nhà, nhưng trái với bộ dạng mỏi mệt, trong giọng nói của y lại như có tiếng cười. — Giả sử bây giờ em với anh, cả cu Vô-va, cả... tất cả bọn đàn ông ở riêng ra một chỗ. Rồi một hôm, bỗng có một đàn ông khác, chả hiểu đến từ chỗ mẹ nào, và kể cho mình nghe về một giống trông cũng có phần na ná như mình, nhưng bị giời đày, cả đời cứ phải đeo hai quả mướp lủng lẳng ở ngực, lúc đầu để nghịch thì cũng hay hay, về sau thì chả hiểu để làm quái gì, đơn giản là phải đeo lủng lẳng, rồi còn kể thêm, là giống ấy hoàn toàn không đứng đái được... — Y phì cười. — Thì anh có tin không?


— ...


— Chuyện Đào Phi em thấy còn dễ tin hơn... Không, em nghiêm túc... Hoàn toàn nghiêm túc đấy! — Nói vậy, nhưng y lại đang ngoác mồm cười toe toét.


— Trẻ con ít định kiến... — Người kia lại không cười, còn có chiều nghĩ ngợi. — Anh phải kể chuyện này cho cu Vô-...


Lời nói kịp ngắt giữa chừng. Người đang đứng, vừa đang cười, đã thoắt ngưng trọng, hai mắt chăm chú, giống như nhìn người đối thoại, lại giống như không nhìn gì cả, ngón trỏ bàn tay trái đã kê dọc vào trước bờ môi mình, bờ môi đẹp như vẽ...


— Người đã đến rồi, còn không lộ diện đi! — Giọng y đều đều, lành lạnh, không trọng âm.


Không có gì xảy ra.


Vài tích tắc...


Rồi có một thân ảnh sâm sẫm màu tím than lướt ra rất nhanh từ khoảng tối giữa những giá để đồ ở phía bên trong, băng qua cánh cửa lưới sắt đang để mở, thoắt cái đến bên chiếc bàn rộng, vụt bốc lên cao, rồi lăng không nhẹ nhàng đáp xuống...


Lập tức vang lên lộn xộn những âm thanh rơi đổ của sắt và gỗ, có tiếng người ngã, mường tượng như đã thúc rất mạnh một chỗ cứng, có thể là cùi tay, hay đầu gối... xuống sàn bê tông.


Rồi lập tức im phăng phắc.


Một người đứng sững, cao lớn, nhìn sững xuống sàn nhà.


Ở đó có một người đang nửa quỳ nửa ngồi, bất động.


Và đã có một sự bấn loạn mênh mang...


(Còn nữa)

Mới có mỗi một bạn phát biểu (không tính facebook),

Vatinam + bi bô...

Chào cả nhà - Chúc Giáng Sinh vui vẻ !

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...