Tên trộm hoàn lương

TÊN TRỘM HOÀN LƯƠNG

(O. Henry)


Viên cai ngục đến xưởng giày trong nhà giam, nơi Gim-mi Va-len-tai đang cần mẫn khâu mũi giày, để đưa anh ta lên phòng giám đốc, ở đấy, viên giám đốc nhà giam giao cho Gim-mi tờ lệnh được tha vừa được ngài Thống đốc Tiểu bang phê chuẩn sáng nay. Gim-mi thờ ơ cầm lấy tờ giấy, không nói gì. Anh bị kêu án bốn năm và đã ở đây được mười tháng. Đối với một người quen biết rộng như Gim-mi thì cái án ấy chả bõ bèn gì, "xoay" một cái là ra ngay!


Ông Giám đốc nhà giam nói:


— Thế nào, anh Va-len-tai? Sáng mai anh được ra rồi đấy. Hãy tự răn mình và tỏ ra là một người đàn ông chân chính. Tôi biết tự thâm tâm anh không phải là người xấu. Hãy thôi đừng trộm két sắt nữa và cố sống cho nghiêm chỉnh xem nào.


— Thưa ngài, tôi ư? Tôi trộm két sắt ư? — Gim-mi trố mắt, ngạc nhiên hỏi.


Ông Giám đốc cười:


— Thôi đi! Hừ, không với chả có. Thế cái vụ ở Xờ-pờ-rinh-phin ai làm? Tại sao anh phải vào đây? Anh thì chạy tội là giỏi nhất!


Gim-mi vẫn tỉnh bơ chối:


— Ái chà! Không đâu, thưa ngài. Tôi chưa bao giờ đặt chân tới Xờ-pờ-rinh-phin cả.


Ông Giám đốc nhà giam dễ dãi cười, quay sang bảo người cai ngục:


— Cờ-rô-nin, anh đưa cậu ta về phòng. Báo chuẩn bị đồ đạc phóng thích cho cậu ta và bảy giờ sáng mai đưa cậu ta đến đây. Va-len-tai! Hãy nhớ lời tôi nhé!


Bảy giờ mười lăm phút sáng hôm sau. Va-len-tai đứng trước cửa nhà giam. Anh mặc một bộ com-lê cắt thật vụng về, chân mang đôi giày cứng nhắc thường phát cho những người tù được phóng thích.


Hồi nãy, viên thư ký nhà giam đưa cho anh một vé tàu và năm đô-la với hi vọng của nhà nước rằng với số tiền ân huệ ấy, anh sẽ có thể làm lại cuộc đời trở nên một công dân lương thiện. Ông Giám đốc nhà giam mời anh điếu xì gà rồi bắt tay thật chặt.


Va-len-tai, người tù số 9762, được vào sổ như sau: "Lệnh tha của Thống đốc".


Thế là Gim-mi Va-len-tai đường hoàng trở về với những con đường đầy ánh nắng.


Chẳng màng đến tiếng chim hót líu lo, đến cành lá xanh tươi đang vẫy gọi bên đường, đến hương hoa thơm ngát từ khu vườn gần đấy, Va-len-tai đi một mạch đến quán ăn. Tại đây, anh tận hưởng hương vị tuyệt vời của tự do bằng cách chén sạch nguyên con gà quay vàng rộm, uống cạn chai vang trắng, rồi khoan khoái phì phà điếu xì gà đắt tiền, đắt hơn nhiều so với điếu của viên Giám đốc nhà giam vừa tặng. No nê, thỏa mãn, anh nhàn tản đi đến nhà ga, điệu nghệ búng đồng xu con vào chiếc nón của người hành khất mù đứng trước sân ga, rồi nhanh nhẹn lên tàu. Ba tiếng đồng hồ sau đó, anh xuống tàu ở một ga nhỏ hiu quạnh, nằm gần ranh giới tiểu bang. Dừng chân ở quán cà phê mang tên Mai-kờ Đô-lan, Gim-mi bước vào...






A guard came to the prison shoe-shop, where Jimmy Valentine was assiduously stitching uppers, and escorted him to the front office. There the warden handed Jimmy his pardon, which had been signed that morning by the governor. Jimmy took it in a tired kind of way. He had served nearly ten months of a four year sentence. He had expected to stay only about three months, at the longest. When a man with as many friends on the outside as Jimmy Valentine had is received in the “stir” it is hardly worth while to cut his hair.


“Now, Valentine,” said the warden, “you'll go out in the morning. Brace up, and make a man of yourself. You're not a bad fellow at heart. Stop cracking safes, and live straight.”


“Me?” said Jimmy, in surprise. “Why, I never cracked a safe in my life.”


“Oh, no,” laughed the warden. “Of course not. Let's see, now. How was it you happened to get sent up on that Springfield job? Was it because you wouldn't prove an alibi for fear of compromising somebody in extremely high-toned society? Or was it simply a case of a mean old jury that had it in for you? It's always one or the other with you innocent victims.”


“Me?” said Jimmy, still blankly virtuous. “Why, warden, I never was in Springfield in my life!”


“Take him back, Cronin!” said the warden, “and fix him up with outgoing clothes. Unlock him at seven in the morning, and let him come to the bull-pen. Better think over my advice, Valentine.”


At a quarter past seven on the next morning Jimmy stood in the warden's outer office. He had on a suit of the villainously fitting, ready-made clothes and a pair of the stiff, squeaky shoes that the state furnishes to its discharged compulsory guests.


The clerk handed him a railroad ticket and the five-dollar bill with which the law expected him to rehabilitate himself into good citizenship and prosperity. The warden gave him a cigar, and shook hands. Valentine, 9762, was chronicled on the books “Pardoned by Governor,” and Mr. James Valentine walked out into the sunshine.


Disregarding the song of the birds, the waving green trees, and the smell of the flowers, Jimmy headed straight for a restaurant. There he tasted the first sweet joys of liberty in the shape of a broiled chicken and a bottle of white wine—followed by a cigar a grade better than the one the warden had given him. From there he proceeded leisurely to the depot. He tossed a quarter into the hat of a blind man sitting by the door, and boarded his train. Three hours set him down in a little town near the state line. He went to the cafe of one Mike Dolan and...






Bộ "Tên trộm hoàn lương" đầy đủ cho tủ sách của me():

— Song ngữ "Việt — Anh": http://www.mediafire.com/?3cxpehd6gokc8kh, http://www.megaupload.com/?d=DZQDKU8Y


Hướng dẫn sử dụng phòng đọc của me(): http://philong58.blogspot.com/2010/08/lac-giua-am-dieu-hanh.html

Mới có mỗi một bạn phát biểu (không tính facebook),

TL bi bô...

"Gim-mi Va-len-tai cầm lấy áo khoác vắt trên ghế đi nhanh ra cửa. Anh nghe có tiếng kêu "Anh Ran-phơ!" thật thân thương nhưng xa vắng làm sao. Anh vội bước đi."

Chỗ hay lại dịch chuối nhất.

"Jimmy Valentine put on his coat, and walked outside the railings toward the front door. As he went he thought he heard a far-away voice that he once knew call “Ralph!” But he never hesitated." - "Jimmy Valentine khoác áo bành tô của anh vào, và đã đi ở phía bên ngoài những chấn song, về phía cửa chính. Lúc đi, anh nghĩ anh đã nghe thấy một giọng nói xa xăm mà anh đã từng biết gọi "Ralph!" Nhưng anh đã không hề lưỡng lự."

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...