LẬP TRÌNH VIÊN (3)





II






Có lần anh bảo cô là khi anh đuổi bắt được cô ở ngoài tuyết, thì cặp mắt của cô ánh lên màu xanh lạnh của nước biển, còn những lúc hai người ngồi chụm đầu vào nhau cho cả hai chân lên trên băng ghế gỗ ở ngoài vườn cây, trong ánh nắng, thì một mắt cô có màu xanh da trời, còn một mắt có màu xanh lá cây. “Chứ không đơn điệu như của anh, lúc nào cũng là đêm...” — anh nói thêm, cười. Anh luôn có cách cười của bên thứ ba, người ngoài, không liên quan.


Giờ thì Vê-rôn-na tin là anh nói thật. Có vẻ như đúng là anh đã nhìn thấy thế, còn tại sao anh lại nhìn ra thành thế thì cô không biết, cô chỉ biết là anh luôn nhận xét về cái này, cái khác theo cùng một kiểu “ngây thơ riêng” đấy.


Ấn tượng đầu tiên của cô khi lần đầu hai người gặp nhau không phải là "Girl" của Beatles, không phải là tư thế vắt vẻo vô công rồi nghề ở trên tay vịn cầu thang, không phải là ngón ghi-ta "đệm theo sách" đã thành danh trong đám hò reo, chỉ là cái cách mà anh đã nhìn cô vào lúc ấy: cái nhìn sao đó, y như là có nhựa dính.


Cô còn nhớ, hôm đó là buổi tối, một ngày hội gì đó liền tới ngày chủ nhật, cô vừa mới từ nhà, ở ngoại ô trở về khu ký túc xá mới, nơi cả khoa tự động hóa của họ vừa mới chuyển đến được một tuần vì ký túc xá cũ nơi họ đã quen ở lúc trước đang chuẩn bị đóng cửa vì bị tổng tu sửa. Cả tuần túi bụi dọn dẹp, chưa kịp ngó ngàng xung quanh, cuối tuần mới định cư đâu đấy xong, lại đúng luôn vào ngày hội, cô vội về nhà với mẹ. Ngày mai mới là chủ nhật, vẫn tiếp tục được nghỉ, nhưng Ka-chi-a ở phòng mới chuyển đến một mình thấy trống trải buồn không chịu được, mấy lần liền gọi điện giục giã đòi cô phải lên sớm ngay; cô nũng nịu, mẹ bảo ừ thôi cũng được, cô thơm vào hai má mẹ rồi xách túi tất tả chạy ra bến xe điện đường dài ngoại ô. Cô mới đang học năm thứ nhất, vẫn còn là "cô bé" của mẹ.


Lúc đấy cô đang vừa thở hào hển vừa ngoi lên hết cầu thang tầng sáu. Ký túc xá mới, mùi sinh viên còn chưa át được mùi sơn tường, đèn hành lang cái bật cái không, anh đang vắt vẻo chỗ đoạn tay vịn nằm ngang — hết thang rồi — ở khoảng hiên trống tương đối rộng rãi ở đầu cầu thang tranh tối tranh sáng, đàn tưng tửng, khe khẽ hát.


Cô đi qua anh, cũng chả buồn nhìn ngang — sinh viên tụ tập đàn sáo ở những khoảng trống công cộng trong ký túc xá vốn mặc định là một phần của cảnh quan, bất quá chỉ là một anh chàng ham chơi đang bị lạc bày. Tiếng hát vẫn tiếp tục, nhưng cô chợt như là cảm thấy cái nhìn của anh ta bám dính vào mình.


Sỗ sàng?


Trời đang tối, khoảng trống rộng rãi tranh tối tranh sáng đầu cầu thang trên tầng sáu một tòa nhà; cả một mặt tường trong suốt toàn kính hai lớp gồm nhiều ô kính vuông có cạnh hơn gang tay ghép đều đặn; ngoài kia tuyết đang âm thầm rơi nhè nhẹ lên khu vườn nhỏ; một người ngồi đánh đàn, một người đi ngang qua...


Lãng mạn?


Cô giữ vẻ thản nhiên không hề để ý, đi thẳng về phòng. Phòng của các cô chỉ cách cầu thang có một quãng ngắn, cửa không khóa nhưng không thấy Ka-chi-a — chắc là vừa chạy đâu đó. Trong phòng đèn điện dây tóc tỏa ánh sáng vàng sáng choang, ấm áp. Cô thong thả — và tự cảm thấy có phần thong thả quá — cởi áo khoác, móc lên móc ở đằng sau cánh cửa. Trên mặt bàn có mấy cái cốc bị vứt lổng chổng, cô vớ lấy một cái, và muốn đi ra nhà bếp — nó ở phía đầu đằng kia của hành lang, cần phải đi ngang qua đoạn cầu thang...






Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (3)" đầy đủ: http://www.mediafire.com/?gec92p95zxpc4fc


Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN" (với những người chưa biết): http://philong58.blogspot.com/2010/08/lap-trinh-vien-2.html

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...