Download chương trình me()

Động cơ vĩnh cửu (17) - Động cơ vĩnh cửu (29) — (Tập giấy A4 của anh MinhCQ)



Cho đến một hôm ngồi xem một cái phim, thì tôi chợt vỡ ra.


Chuyện trong phim xảy ra ở thì tương lai. Lúc đấy vợ chồng không có con theo kiểu “thiên nhiên” nữa, ai mà vẫn có theo kiểu đấy thì bị coi như động vật. Theo kiểu lúc đấy, thì tình dục là riêng, còn muốn có con thì đem đồ đến bệnh viện, ở đấy các chuyên gia sẽ xem xét và loại bỏ những thứ mầm mống không tốt, chọn ra những thứ tốt nhất, trao đổi ý kiến với cặp vợ chồng, rồi phối hợp, và giúp họ cho ra đời đứa con với những chất lượng tốt nhất từ, và phần nào có thể theo mong muốn của, bố và mẹ. Những thứ mầm mống một mí, lác, tẹt, vổ, cận, cảm cúm, ung thư, quá ngu… đều được giải quyết ngay từ đầu, và, nếu khoa học không giải quyết được vì chất lượng bố mẹ quá đuối, thì khuyên họ không nên có con (còn giải thích chi tiết nữa là với chất lượng đuối như thế, cuộc sống với nó sau này sẽ là gánh nặng), và thậm chí, nếu đuối tới một mức nào đó, thì cấm họ có con, pháp luật cấm hẳn hoi.


Kiểu “tiến hóa” như vậy sẽ là tốt hay là không tốt cho chúng ta?


Vấn đề này tất nhiên hết sức là triết.


“Cái gì của Xê-gia thì trả lại cho Xê-gia.”


Tôi không phải Triết-gia, nên tôi quan tâm đến vấn đề từ một khía cạnh khác.


Nếu nghĩ mãi mà chẳng xác định được một tiêu chí gì xác đáng để chọn từ những mẫu có sẵn thì tôi chả chọn nữa.


Tôi sẽ tạo ra một Cái Tôi mới cho me().





Đấy là mục đích. Mục đích thường là cái phức tạp nhất, nhưng khi đã xác định được rồi, thì thường ngắn gọn. Phần dài bây giờ, tiếp theo, tên là “Phương pháp”.


Một Cái Tôi thì là cái riêng, nhưng không phải cái một mình. Nếu chỉ một mình, nếu như có thật một hoàn cảnh “một mình”, thì chẳng còn cái tôi, chẳng còn cái bạn, chẳng còn cái riêng, chẳng còn cái chung, chẳng còn cái gì hết cả.


Cho nên phải có bối cảnh, phải có những Cái Tôi khác.


Cho nên mục đích là tạo ra một Cái Tôi, nhưng phương pháp thì buộc phải tạo ra nhiều Cái Tôi, và như thế cuối cùng lại sẽ phải chọn ra một cái.


Tôi đã tạo ra một số Cái Tôi, đặt những Cái Tôi ấy trong một bối cảnh, và gọi bối cảnh ấy là:






LẬP TRÌNH VIÊN



Còn việc chọn cho me() một cái, có lẽ tôi sẽ để nhiều người cùng xem xét, và cùng lựa chọn.


Hà Nội 2009






LỜI CẢM ƠN


Tôi xin chân thành gửi một lời cảm ơn lớn đến hai nick “Anh Vũ” và “dao_hoa_daochu” — hai thành viên xuất chúng của diễn đàn “Thăng Long”.


Những bài viết trên diễn đàn của các anh ít nhiều đã gây ảnh hưởng tới tôi. Chỉ tiếc là vào thời điểm khi tôi bắt đầu lên diễn đàn đọc bài thì Anh Vũ đã rửa tay gác kiếm, còn dao_hoa_daochu thì mặc dù tôi đã lân la làm quen, nhưng anh lịch lãm quá, lịch lãm không chịu nổi, đã đưa ra một lời từ chối mà không thể đề nghị được. Có lẽ đấy cũng là cơ duyên.


— Không thể khác?


— Hình như em đã nói?


— Thế những thứ… ở trên nét liên quan đến chú, anh có thể dùng?


— Em bảo không bác vẫn dùng được mà?


— Anh hỏi thế, là sẽ không dùng, nếu chú bảo không.


— Em đùa thôi, bác cứ vô tư đi, không thế nó đã chả ở trên nét.







Chương trình me() chạy trên hệ điều hành Windows, các bác có thể download (miễn phí) về, cài lên máy tính của mình, sử dụng hoàn toàn offline, và khen chê góp ý... ở trên blog philong58.blogspot.com này.


Đường link để download chương trình sẽ bắt đầu được kích hoạt từ 15 giờ 30 phút giờ Hà Nội, ngày hôm nay, 23 tháng 8 năm 2010.


Bọn em rất mong là sẽ có nhiều người thích nó.


(Còn nữa)

Đã có 2 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Nhật Linh bi bô...

Cái gì đây hả bác Phi Long?

Phi Long bi bô...

Đọc kỹ giới thiệu đi, babe, sorry, anh đang phải bận làm cho kịp, we'll talk latter, ok.

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...