Thiên tượng (26)

Chỉ cần nó gập nhẹ cổ tay là vết đâm sẽ rộng hoác...


Nhưng chắc nó không muốn làm như vậy.


Và cho dù nó có muốn, chắc nó cũng không làm thế được.


Mặc dù nó to khỏe, còn là lính chiến; nhưng ngay cả thế thì sức khỏe của nó tính cả kỹ năng đánh đấm bất quá cũng chỉ là sức người. Và nếu tay phải anh đã được tự do và đang nắm lấy tay nó, thì không kiểu gì nó tự gập được cổ tay.


Mà kể cả gập được, chắc nó cũng sẽ không tự gập, vì cần cổ mà lưỡi dao đang cắm vào chính là cổ nó.


Hơn nữa cổ tay nó lúc đấy có lẽ đã chết rồi.


Anh tiện tay quệt lưỡi dao đi thì thấy nó hơi vấp cưng cứng, chắc là vào xương cổ. Lao đến thằng đang đứng gần nhất, anh còn theo đà giật nhẹ thêm một cái, để cánh tay vẫn nắm cứng con dao ấy bị giật đứt rời hẳn ra, bay tung lên cùng với máu me gân xương toe toét — nó sẽ làm cho những thằng bặm trợn ở đây bị cóng chân tay. Nhoáng nhoàng, anh đã ở cạnh một thằng khác. Anh chỉ dùng tay không và xuất thủ rất nhanh. Có những thằng cầm súng đứng ở phía mặt tường đối diện, nhưng anh nghĩ là chúng bị quá bất ngờ, hẵn còn chưa kịp phản ứng gì...


Anh đã tính đúng, nhưng... sót mất một thằng.


Thằng đấy từ đầu vẫn ngồi tăm tối và bất động đến nỗi như một đồ vật.


Lúc anh quay lại, thì súng nó, duy nhất, đã kịp giơ lên.


Người bắn súng, anh không ngại lắm, nhưng lẽ ra phải chuyển động dích dắc một tí, thì anh đột nhiên cảm thấy một ham muốn kỳ cục: đua tốc độ với cái ngón tay đang để trên cò súng kia.


Đúng lúc ấy, bỗng, trong ánh mắt đen xì của nó, anh chợt nhận thấy một thoáng lưỡng lự.


Kỳ lạ. Nhưng đã đúng là như vậy, khó có thể nhầm được. Không thể nhầm được...


Và cũng đúng vào lúc ấy, một âm thanh, giống như là một thứ vật chất có hình hài, và cảm giác rõ là nó đã chạm mạnh vào tai anh. Thứ âm thanh rất khó chịu, âm thanh mà chỉ cần nghe thấy, chỉ cần thế thôi, không cần nhìn thấy gì, không cần thêm ngoại cảnh gì, chỉ một mình nó cũng đủ làm người ta thấy không thoải mái trong xương. Tiếng đấy giống như tiếng xé, tiếng tướp một thứ có thớ dọc, rất cứng và rất sắc ra, làm cho người ta có cảm giác bị rạch, bị cắt, bị đứt... theo cái cách mà con người một cách bản năng rất không thích.


Cánh tay cầm súng buông xuống. Anh thấy ánh mắt nó tắt. Gian nhà bỗng sáng choang choang, loang loáng, liên tục những tiếng xẹt xẹt, bịch bịch... tiếng người quát, tiếng ngã, tiếng hét, rồi im lặng, và trên nền nhà có những bóng người mới.


Một người mặt bôi đầy những vệt bẩn cheo chéo nhom nhem đang nhanh nhẹn cắt dây trói cho cô, tíu tít nói gì đó. Anh nhận ra cô trinh sát. Anh vội sờ nắn hai cánh tay cô, chăm chú quan sát cô một cách “tổng thể”, và mừng lắm vì thấy không sao, anh mới tần ngần quay sang, nắm lấy bàn tay đã chết vẫn nắm cứng con dao nhỏ có cán nhựa màu đỏ anh đào, gần như một màu với máu đã chảy ra và đông lại. Con dao này, anh đã nhìn thấy nó cắt thịt rán trên tàu lá chuối lúc ban chiều...


— Nó chả biết gì, chỉ là trẻ con, lại biết nấu ăn ngon... đàn bà, trẻ con mà cũng tính à... Đ... m... hút chết chưa!..


Anh ngoảnh lại.


“Thủ lĩnh”, đang lồm cồm dựa vào chỗ chân tường, một tay cầm một nắm không hiểu là bông, băng, hay chỉ là cái áo lót, hay cái giẻ màu trắng, ấn vào đầu; quay nhìn chỉ huy, vừa thở vừa nói, giọng chảy ra, vừa cười — lúc đấy theo phản xạ tự nhiên, anh đã cố tìm trong giọng nói ấy những thứ chua chát, chì chiết, cáu kỉnh, chửi bới, trách móc... nhưng tuyệt không thấy gì; anh ta thật sự đang đùa.


Chỉ huy, trái lại, trói cởi rồi, nhưng vẫn nguyên vị như cũ, đầu tóc rối bời rũ xuống. Những người mới đến không biết những gì đã xảy ra, nên anh vội lại gần lay anh ta. Thấy thân thể ấy nhũn ra, không có phản ứng, anh không lo thân thể, nhưng anh đã giơ tay định tát cho anh ta mấy phát, thì chỉ huy đã yếu ớt đưa một bàn tay lên lắc lắc, anh mới yên tâm.


Một bàn tay khác nhẹ nhưng dứt khoát đập vào vai anh. Anh ngoảnh lại, cô trinh sát đang nhìn chăm chăm về một hướng, hất cằm.


Người kia vẫn ngồi im lìm như vẫn thế — chắc vẫn tiếp tục thế từ lúc bỏ súng xuống, — nhưng tận mắt anh đã thấy ánh mắt y tắt, nên bây giờ anh có cảm giác y giống như một vị cao tăng. Cảm giác “cao tăng” chỉ hết ngay, lúc mắt anh nhìn rõ một vệt đỏ hơi nhăn, đậm đậm, chảy xuống từ một cái lỗ gọn gàng trên trán.


Một người đang ngồi thì chết, chắc là hay có xu hướng đổ người về phía trước; một viên đạn bắn từ phía trước, chắc có xu hướng đẩy người về phía sau: phần là lực đẩy, phần là phản xạ tự thân của người bị bắn, thậm chí ngay cả khi người ấy không nhìn thấy là bị bắn; và cánh tay đang cầm súng giơ lên buông xuống; và hiển nhiên có những hệ số ngẫu nhiên nào đó đã được gia giảm.


Kết quả là y ngồi “cao tăng” như vậy.


Người ta vẫn hay đi chùa, đi đền, đi nhà mồ... để ngắm xác cao tăng. Ở đây cũng có người đang mê mải ngắm xác cao tăng. Nhìn cái đầu lắc lắc và những biểu cảm trên nét mặt và bằng vài động tác tay của chàng xạ thủ “Công tước” một lát sau, lúc anh ta quay lại, anh mới chợt thông suốt cái nét lưỡng lự lạ lùng mà anh mới nhận thấy vừa rồi trong lúc đánh nhau.






Nắng hanh. Mùa này cây cỏ không xanh tươi nhưng cảm giác cũng không khác nhiều so với chúng xanh tươi, vì chỗ này giống như nhà quê, và bọn cây cỏ đấy trông thật hớn hở tươi tỉnh, không có vẻ cặm cụi nhục nhằn như lũ đồng bọn phải mọc trong thành phố. Cây mọc trên vỉa hè bê tông, chim trong lồng, người có gia đình — có nói thế nào, thì cũng khó có cảm giác đấy là cây thật, chim thật, người thật. Cái quán hàng mái lá tuềnh toàng nằm ở chỗ góc tường quặt vào, bên một con đường đất hẹp. Bờ đường bên kia có cỏ mọc, và nhiều cây lá lung tung hăng hái bù lên vì được mọc cạnh bờ mương. Liên tục có những người hối hả đi — gọi là chạy cũng được — qua; đều theo cùng một hướng: xuất hiện từ chỗ tường nhà che khuất con đường, rồi đi hút về phía bên tay phải anh. Từ nãy, trong rất nhiều người đi qua, có hai người đã làm anh rất chú ý:


Một người đeo phía sau hai cái ống to, dài từ đít đến quá nửa lưng — kiểu như bọn dân tộc đeo ống bương, — chắc là bằng sắt, có màu nước biển nhưng đục chứ không trong như nước; mỗi ống có cắm hai cái như hai bông sen nhưng có cuống to phải gần bằng cổ tay và búp to hơn, phần nào giống như bắp chuối, hình như cũng bằng sắt, nhô lên cao quá đầu một chút; vai vác một cái ống sắt như cái ống bương dài, đít loe ra như cái bát, còn đầu cũng có hình bắp chuối giống như mấy bắp kia.


Một người thì lưng đeo ngang một cái có hình dạng giống một cái đinh bù long có đủ bắt vít ở đầu không có mũ — nên hơi giống như cái lõi ống chỉ bằng gỗ, — nhưng dài đến một sải tay, phần thân phải to bằng bắp đùi một đứa con gái béo, xù xì, thô tháp, màu xi măng mông mốc, khoảng hai phần ba thân có một vệt màu vàng tươi mỏng viền quanh, — cả cái này trông giống như một thứ ống gì đó dùng trong xây dựng.


Từ xa, từ đằng bên phải đấy, dội lại những tiếng “ầm... ầm...” trầm trầm, đĩnh đạc, thưa và không đều; chắc không phải thế nhưng cảm giác như chúng làm đất dưới chân ở đây rung lên thật. Trên nền “bass” ấy có nhiều tiếng ròn rã: pạch pạch, loác đoác loác đoác... giống hệt tiếng pháo tép của Tàu, lúc rời rạc, lúc dồn dập...


Không khí rộn ràng, náo nức như ngày tết...


(Còn nữa)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...