Ti-mua và đồng đội (7)

Ti-mua cầm cái cành cây mới bẻ khe khẽ vung vẩy trên tay theo nhịp bước. Em đi chắn ngang đường Mi-sơ-ca. Thấy thế, thằng này bèn đứng dừng ngay lại. Cái mặt to bè bè của nó không lộ ra một vẻ gì ngạc nhiên, cũng không tỏ ra hoảng hốt.

- Xin chào ngài, ngài chính ủy! - nó nghiêng đầu nói khẽ. - Ngài đi đâu mà vội vã vậy?

- Chào thủ lĩnh! - Ti-mua cũng trả lời với điệu bộ như vậy. - Đi gặp cậu đấy.

- Rất hân hạnh được tiếp vị khách quí, song chẳng có gì để đãi ngài được. Hay là ngài dùng tạm món này vậy? - Nó thọc tay vào trong áo chìa ra cho Ti-mua một quả táo.

- Táo ăn trộm đấy phải không? - Ti-mua vừa ngoạm táo, vừa hỏi.

- Chính thế, - Mi-sơ-ca thản nhiên đáp, - loại "vàng óng" đấy. Chỉ phải tội chưa được chín lắm.

- Còn chua loét! - Ti-mua nói rồi ném quả táo đi. - Này, cậu có nhìn thấy cái dấu hiệu này trên hàng rào số nhà ba mươi tư không đấy? - Ti-mua chỉ vào ngôi sao đỏ thêu trên ngực áo xanh cộc tay của mình.

- Thấy chứ! - Mi-sơ-ca thận trọng trả lời. - Tớ ấy mà, người anh em ạ, ngày, đêm có cái gì là cũng trông thấy tuốt.

- Nếu vậy thì từ nay dù là ngày, hay là đêm mà cậu còn trông thấy cái dấu hiệu này ở đâu thì liệu mà cuốn gói chạy cho xa ra, như bị người ta đổ nước sôi vào người ấy. Rõ chưa?

- Ồ, ngài chính ủy, ngài quá ư là nóng nảy. - Mi-sơ-ca kéo dài giọng. - Nói chuyện với nhau như thế là quá đủ rồi đấy!

- Ồ, thủ lĩnh, người mới thật cứng cổ làm sao! - Ti-mua không thèm cao giọng. - Hãy nhớ lấy và bảo cho cả bè lũ biết rằng đây là lần nói chuyện cuối cùng giữa chúng tôi với các người.

Người ngoài khó ai có thể ngờ được rằng đây là một cuộc nói chuyện không phải giữa hai người bạn chí thiết mà là giữa hai kẻ thù. Cũng chính vì thế mà chị Ôn-ga vừa ôm bình sứ trên tay, vừa hỏi bà bán sữa xem cái chú bé đang bàn bạc gì với thằng du côn Mi-sơ-ca kia là ai.

- Chịu, không biết được, - bà bán sữa chân thành đáp, - chắc cũng là một thằng du côn và mất dạy như thế. Hình như nó vẫn hay lảng vảng quanh nhà cô luôn đấy. Cẩn thận đấy cô ạ, kẻo chúng nó sẽ gây gổ với em gái cô lúc nào không biết đấy.

Chị Ôn-ga vô cùng lo lắng. Chị nhìn hai đứa trẻ với vẻ đầy căm giận, rồi bước qua hành lang ngoài, đặt bình sữa vào một nơi, khoá trái cửa lại, ra đường tìm Giê-nhi-a. Đã hai tiếng đồng hồ rồi chị không thấy bóng nó đâu.

Ti-mua trở lại gác xép nhà kho, kể lại cho các bạn nghe về cuộc gặp gỡ của mình. Tất cả đều nhất trí là sáng mai sẽ gửi cho bọn thằng Mi-sơ-ca một tối hậu thư.

Các em lặng lẽ rời khỏi gác xép rồi chui qua các lỗ rào ra về. Có người còn trèo cả qua hàng rào chạy bủa về khắp các ngả. Ti-mua bước lại gần Giê-nhi-a.

- Thế nào? -cậu ta hỏi. - Bây giờ cô đã rõ cả rồi chứ?

- Rõ, - Giê-nhi-a trả lời, - nhưng chưa rõ hết. Cậu giải thích lại thật dễ hiểu cho tôi đi.

- Thế thì xuống đây và đi theo tôi. Dẫu sao thì chị cô cũng không có nhà.

Khi hai người đã tụt xuống khỏi gác xép, Ti-mua liền nhấc cái thang đặt sang chỗ khác. Trời đã tối, nhưng Giê-nhi-a vẫn tin cậy bước theo Ti-mua.

Cả hai dừng lại bên căn nhà bà bán sữa. Ti-mua đưa mắt nhìn quanh. Không có một bóng người. Em lấy ở túi ra một ống sơn đỏ, bước lại gần cánh cổng: cánh sao ở bên trái cổng vừa lệch lại vừa cong trông giống y như con đỉa thật.

Ti-mua lấy sơn sửa lại cánh sao cho thật thẳng, thật đẹp và thật đều.

- Để làm gì vậy? - Giê-nhi-a hỏi. - Cậu hãy giải thích cho dễ hiểu vào, làm thế để làm gì?

Ti-mua cất ống sơn vào túi. Em ngắt một chiếc lá ké, lau ngón tay bị dính sơn rồi nhìn thẳng vào mặt Giê-nhi-a trả lời:

- Thế nghĩa là nhà này có một người tham gia Hồng quân. Và từ này trở đi ngôi nhà này đặt dưới sự chăm sóc và bảo vệ của chúng tôi. Ba cậu cũng ở quân đội phải không?

- Ừ. - Giê-nhi-a hồi hộp và tự hào trả lời. - Ba tôi là chỉ huy.

- Như vậy là cả cậu cũng được chúng tôi chăm sóc và bảo vệ.

Hai em dừng lại trước cổng một ngôi nhà khác. Ở đây cũng có một ngôi sao vẽ trên hàng rào. Nhưng chung quanh những cánh sao rất thẳng lại còn có một viền đen rộng.

- Ở nhà này, - Ti-mua nói, - cũng có người đi Hồng quân. Nhưng người đó đã không còn nữa. Đây là nhà nghỉ mát của thiếu úy Páp-lốp vùa bị bọn chúng nó giết ở biên giới. Vợ và con gái chú ấy hiện nay ở đây. Đó là cô bé mà cậu Gây-ca tốt bụng không tài nào hỏi được tại sao lại hay khóc ấy. Giê-nhi-a, nếu cậu có dịp cậu nên làm một việc gì hay hay cho đứa bé ấy.

Cậu ta nói thật thản nhiên, nhưng sao Giê-nhi-a lại cảm thấy gai ốc cứ sởn lên khắp người, mặc dầu tối nay khí trời rất ấm có khi còn hơi oi bức nữa.

Em cúi đầu im lặng. Rồi em hỏi chuyện Ti-mua như thế cố tình gợi chuyện ra mà nói:

- Gây-ca mà lại tốt bụng à?

- Ừ, - Ti-mua đáp, - cậu ấy là con một thủy thủ, một chiến sĩ hải quân. Cậu ta hay gắt trẻ con và nhất là đối với cậu Cô-li-a có tính ba hoa, nhưng bất cứ ở đâu và lúc nào Gây-ca cũng sẵn sàng bênh vực Cô-li-a.

Có tiếng người gọi gay gắt, thậm chí còn có vẻ đầy căm phẫn nữa, làm cho cả hai em đều quay phắt lại. Thì ra chị Ôn-ga đã đến gần đó.

Giê-nhi-a nắm lấy tay Ti-mua. Em định giới thiệu bạn với chị gái.

Nhưng một tiếng quát nữa, vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng buộc em phải thôi ngay dự định ấy.

Em gật đầu như nhận lỗi với Ti-mua, nhún vai tỏ vẻ không hiểu, bước lại gặp chị.

- Giê-nhi-a! - Ôn-ga thở dài não nuột, giọng đầy nước mắt. - Chị cấm em nói chuyện với thằng ấy. Rõ chưa?

- Ơ kìa, chị Ôn-ga, -Giê-nhi-a lẩm bẩm, - chị làm sao thế?

- Chị cấm em không được gần thằng ấy, - Ôn-ga nghiêm nghị nhắc lại, - em mới có mười ba tuổi mà chị thì đã mười tám rồi. Chị là chị của em... Chị lớn hơn. Trước khi đi ba cũng đã dặn chị là...

- Nhưng, chị Ôn-ga, chị chả hiểu một tý gì hết! - Giê-nhi-a thất vọng kêu lên. Em rùng mình. Em muốn thanh minh, muốn phân trần nhưng em không làm nổi. Em không có quyền. Em chỉ còn biết phẩy tay, không nói thêm được với chị câu nào.

Em lên giường nằm ngay. Nhưng mãi không sao ngủ được. Rồi đến khi ngủ thiếp đi thì em lại không được biết là ngay đêm hôm ấy có người đến gõ cửa sổ nhà em và chuyển đến cho em bức điện của ba.

(...)


Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...